Chỉ thấy khi Cố Tri Ý đánh vài cái xong, thì trực tiếp đắp chăn lên, hề lấy một lời nào nữa.
mà, cái dáng vẻ càng dọa đến Lâm Quân Trạch hơn nữa.
Nếu cứ đánh như thế, thì ít còn là xảy chuyện gì, đằng im lặng câu nào, bảo nên đoán cho đúng bây giờ
Lâm Quân Trạch bất đắc dĩ mặt lau một phen, nhẹ nhàng vỗ vỗ cái chăn, ngữ khí ôn nhu hỏi: “Vợ ơi, em thế ? Nói với một chút , xả giận cho em.”
Trong lòng Cố Tri Ý bây giờ cũng nên lời là cái cảm giác gì, chỉ là một vài thứ sụp đổ mất, phát tiết, phát tiết .
Cô cũng , bản cô thể nào cứ trốn tránh cả đời , nhưng mà nghĩ tới sẽ xảy trong tìm huống thế , huống chi hiện tại cô còn đang học nữa mà.
Đứa nhỏ .....
Lâm Quân Trạch dứt khoát luôn ở mép giường, cứ như mà trông Cố Tri Ý.
Ai Cố Tri Ý nghĩ một hồi. thật sự chiến thắng cơn buồn ngủ. cứ như vây mà ngủ mất.
Lâm Quân Trạch xoay vòng vòng cả nửa ngày, Cố Tri Ý cũng hề động tác gì, sợ trong chăn quá nóng, liền tiến lên nhẹ nhàng mà gỡ cái chăn xuống một chút.
Liền thấy Cố Tri Ý ngủ đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ rực cả lên, mặt còn vương chút nước mắt.
Hiển nhiên từ nãy tới giờ động tĩnh gì là bởi vì ngủ mất .
Không tránh khỏi chút buồn .
Lâm Quân Trạch giúp cô đem chặn kéo xuống một chút, vuốt vuốt phần tóc mái hỗn loạn trán gọn sang một bên, nhẹ nhàng lau chùi cái mặt nhoe của Cố Tri Ý một phen.
Lại xuống bụng của Cố Tri Ý, là bởi vì đứa nhỏ ?
mà nãy còn giống như là hiểu rõ gì mà?
mà bởi vì cái , Lâm Quân Trạch cảm thấy Cố Tri Ý hơn phân nửa là thai .
Bàn tay thật cẩn thận vuốt ve cái bụng của Cố Tri Ý, cái bụng bây giờ vẫn còn bằng phẳng, cái gì cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-dem-theo-vat-tu-lam-giau-nuoi-con/chuong-646.html.]
DTV
mà Lâm Quân Trạch vẫn cảm thấy, con gái nhỏ của đang ở bên trong đó.
Ánh mắt lúc cũng tràn đầy nhu tình nên lời.
Cố Tri Ý cũng nào đó bây giờ bắt đầu suy nghĩ đến chuyện sẽ đặt cho con gái là gì.
Bây giờ Cố Tri Ý còn đang mơ, cô mơ thấy kiếp của , mơ thấy ba của cô, kéo lấy tay cô, yên tâm mà dặn dò, bảo bản cô nhất định sống thật hạnh phúc.
Cố Tri Ý cũng thế , đột nhiên cứ thế mà ô ô lên.
Lâm Quân Trạch nghĩ tới vợ nhà ngủ một hồi còn đột nhiên lóc lên, tay chân luống xuống tiến lên giúp cô lau sạch nước mắt , tiếp tục nhẹ giọng trấn an.
“Vợ, , đang ở ngay đây mà.”
Thời điểm Cố Trị Ý tỉnh , thấy bản đang Lâm Quân Trạch ôm trong lòng ngực.
Nước mắt của cô ướt cái áo màu bạc của Lâm Quân Trạch.
Bởi vì là mới xong, cho nên vẫn còn hoãn .
“Sao ở đây thế ?” Giọng Cố Trị Ý ồm ồm hỏi.
“Vợ, vẫn luôn ở đây mà!” Lâm Quân Trạch ngừng vỗ nhẹ lưng của Cố Trị Ý.
Cố Tri Ý liền nhớ tới lời của cha cô trong mộng, lúc cũng dần dần bình tĩnh xuống trở .
Đẩy Lâm Quân Trạch , cứ như mà , nhẹ giọng : “Em...”
“Anh !” Lâm Quân Trạch trực tiếp đánh gãy lời Cố Tri Ý .
“Vợ , cảm ơn em. Con gái của chúng sắp sửa gặp mặt chúng .” Lời của Lâm Quân Trạch, trực tiếp đánh cho vỡ nát chút mong may mắn cuối cùng của Cố Tri Ý.
Cố Tri Ý cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng nhỏ của , nhỏ giọng thầm: “Không nghĩ tới thật đúng là như thế!”
“Vợ, chúng với mà, nếu con bé tới, chúng liền chuẩn sẵn sàng để nghênh đón con bé .” Lâm Quân Trạch nắm lấy tay của Cố Tri Ý, nhẹ giọng .
“Em yên tâm, chuyện trong nhà cứ để lo, em chỉ cần nghỉ thôi là . Chuyện học chúng cứ theo lẽ thường, nếu như ở trong nhà, em tìm nào đó đến đây giúp đỡ chăm sóc cũng , đến đây chăm sóc cho cũng đều thể, chuyện đều theo sự sắp xếp của em cả.”