Nghe Cố Tri Ý còn từng học cao trung, ông sợ Cố Tri Ý sẽ vì câu đó của mà từ bỏ việc học tiếp.
Thế là chú Dương một mực khích lệ
Cố Tri Ý: "Hiện tại các cháu còn trẻ tuổi, đặc biệt là tiểu Cố, còn là nghiệp cao trung nữa, học tập sẽ thừa , chừng ngày nào đó dùng đến kiến thức từng học."
Nói đến đây, đáy mắt giáo sử Dương
lấp lánh những ánh sáng.
Đối với những dạy học, giáo dục cả đời như họ mà , họ luôn luôn hi vọng nhân tài tri thức trọng dụng, bản họ thể tiếp tục bồi dưỡng những nhân tài để phục vụ cho quốc gia, để những nhân tài mà họ bồi dưỡng đó thể phát triển và tỏa sáng ở mỗi lĩnh vực.
Ông về phía Lâm Quân
Trạch : "Còn tiểu Lâm, nếu cơ hội học tập, cũng nên học nhiều một chút, quốc gia phát triển chỉ dựa mỗi vũ lực, mà kiến thức trong đầu chúng cũng cần nhiều hơn."
Cố Tri Ý chú Dương mà lập tức gật đầu. Không sai!
Không ngờ chú Dương chỉ lấy chỉ thị trở về thành phố, nhưng ông lập tức suy đoán nhiều đến thế, ngoài còn thiện ý nhắc nhở họ, nên từ bỏ việc học, ở bất kỳ thời đại nào, thì tri thức trong đầu vẫn là tài sản chắc chắn nhất mà ai thể dễ dàng cướp .
Lần chuyện với chú Dương, vốn dĩ Cố Tri Ý chỉ mượn một lời của ông cớ cho việc học tập của cô. như thế cũng , cơ hội , Cố Tri Ý thể thuyết phục Lâm Quân Trạch gia nhập đội ngũ học tập cùng với .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-dem-theo-vat-tu-lam-giau-nuoi-con/chuong-71.html.]
Trên đường , mấy họ vui vẻ trò chuyện suốt quãng đường trở về. Chú Dương là ở thành phố Triều, nên đến thành phố Triều ông xuống xe, còn mấy Cố Tri Ý đợi đến hai trạm tiếp theo mới xuống.
Cố Tri Ý lòng thi đại học, nên khi chú Dương xuống xe, cô kịp trao đổi cách liên lạc với chú .
Mấy ngày nay, Cố Tri Ý vẫn thường xuyên lau sạch vết thương và xoa bóp cho Lâm Quân Trạch, vết thương hồi phục cũng tệ, bởi vì thời tiết nóng bức mà vướng những triệu chứng nhiễm trùng. Trên đường , xe lửa kiểm tra và sửa chửa nên trễ nải ít thời gian, chờ đến khi Cố Tri Ý về đến thị trấn là hai giờ chiều.
Một đoàn xuống xe lửa, lập tức cảm nhận cái nóng của huyện Phong. Đã đến Huyện, Cố Tri Ý cũng vội vã trở về thị trấn ngay.
Trước nhà ga, khéo cô thấy xe lừa, nên lấy 2 mao tiền thuê xe lừa đưa ba họ đến bệnh viện nhân dân của huyện Phong.
Tuy mấy ngày nay đều Cố Tri Ý chăm sóc, nhưng cô vẫn sợ đường bôn ba, chân của Lâm Quân Trạch sẽ vấn đề, vì mà một đoàn đến bệnh viện để kiểm tra , đó trở về thị trấn cũng vội.
Nhà ga cách bệnh viện của huyện cũng xa lắm, đường giao lưu một ít với chú đánh xe lừa, nên ông cũng là thị trấn Hòa Bình, huyện Phong.
Chú còn cực kỳ lòng : “Vậy các cháu cứ trong , sẽ đợi bên ngoài bệnh viện, một hồi kiểm tra xong, sẽ đưa các cháu trở về.
Đến cửa bệnh viện, cảm ơn chú đánh xe xong, Cương Tử lập tức đỡ Lâm Quân Trạch xuống, cùng bệnh viện, còn Cố Tri Ý thẳng đến cạnh một cửa sổ việc, bốc thứ tự, đó đến khoa ngoại.
DTV
Ở đây cũng phân chia phòng quá phức tạp, đến khi mấy Cố Tri Ý đến khoa ngoại, chỉ thấy lẻ tẻ mấy đang xếp hàng.
Thời , ai nhức đầu đau mỏi, họ đều lựa chọn tìm đến những thầy thuốc ở quê, tùy tiện lấy một ít thuốc về uống là , và cũng nhiều bệnh đều tự chữa.