Chờ đến khi đến thị trấn cũng năm giờ chiều, Cố Tri Ý còn đang nghĩ tìm xe bò về thôn thì đột nhiên thấy chú Đại Trụ ngay ngã tư hợp tác xã, Cố Tri Ý vô cùng ngạc nhiên bước đến chào hỏi.
"Chú Đại Trụ, giờ chú còn ở trấn?"
Chú Đại Trụ thấy Cố Tri Ý thì sắc mặt cũng vui vẻ: "Vợ lão tứ , cuối cùng các cháu cũng đến . ở đây còn do các cháu điện báo , tính toán thể hôm nay các cháu sẽ về đến nên cố ý đến đây chờ sẵn. Nếu trễ hơn một chút mà các cháu còn về, còn chuẩn về, ngày mai đây."
Nghe chú Đại Trụ , Cố Tri Ý mới , hóa đó phát điện báo nên chú Đại Trụ mới đến đây chờ.
Thế là cô ngại ngùng : “Vừa , chúng cháu đến bệnh viện của huyện để kiểm tra nên mới trễ nải thời gian, chú Đại Trụ, để chú đợi lâu !”
DTV
“Ôi, việc gì cả. Về là !” Lúc chú Đại Thụ mới thấy Cương Tử bên cạnh dìu Lâm Quân Trạch, ông mới ân cần hỏi thăm: “Lão tứ, cháu thương ? Không gì đáng ngại chứ?”
“Chú Đại Trụ, gì đáng ngại ạ!” Lâm Quân Trạch đỡ lên , lễ phép trả lời.
Chú Đại Trụ thấy hiện tại ngoài tiện thì cũng nhiều vấn đề, nên : “Không chuyện gì là ! Được , mau lên xe, cha cháu còn ở nhà lo lắng đấy.”
Ba Cố Tri Ý cũng vội vàng lên xe, xe còn mấy phụ nữ cùng thôn, họ thấy Cố Tri Ý và Lâm Quân Trạch cũng dồn dập nhiệt tình chào hỏi.
“Lão tứ về ?”
“Nghe vợ của lão tứ còn đến chăm sóc mà, lẽ phục hồi cũng tệ ha!”
Cố Tri Ý xuyên đến đây còn lâu, ít qua với mấy trong thôn nên một trong thôn cô còn quá quen , chỉ thể dựa trí nhớ của nguyên chủ mà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-dem-theo-vat-tu-lam-giau-nuoi-con/chuong-74.html.]
Mặc dù Lâm Quân Trạch vẫn thường xuyên ở trong quân đội, nhưng gì cũng lớn lên trong thôn, nên Cố Tri Ý cứ gọi theo Lâm Quân Trạch, chuẩn sai.
Lúc Cố Tri Ý còn đang khen ngợi bản lanh trí, thì bên cạnh một phụ nữ lên tiếng gọi cô: “Vợ lão tứ?”
“Hửm?”
“Chồng của cô, đây là…?” Đằng câu hỏi cũng rõ ràng, chính là hỏi thăm tình trạng hiện tại của Lâm Quân Trạch.
Thế hệ trẻ tuổi trong thôn chỉ mỗi con trai nhỏ Lâm gia là tiền đồ nhất. Khi đó ở trong thôn cũng vài trẻ tuổi như thế tuyển chọn.
đến hiện tại, mấy khác xuất ngũ thì cũng thương, cũng chỉ mỗi con trai nhỏ Lâm gia thăng chức vù vù như xe lửa, bây giờ còn là một lãnh đạo trẻ tuổi.
Biết bao phụ nữ trong thôn còn đỏ mắt đây, phong thủy của Lâm gia , tổ tông đều phù hộ cho cả nhà họ.
Cố Tri Ý mấy đều sở thích nhiều chuyện, vì thế cô cũng dứt khoát thẳng, cả thôn sớm muộn gì cũng : “Thím, thương nhẹ, cháu đến chăm sóc vài ngày.”
Chú Đại Trụ phía đánh xe bò chạy thẳng về thôn Phúc Lâm. Mấy phụ nữ Lâm Quân Trạch thương thì dồn dập tiến đến quan tâm.
“Lão tứ, thương ở chân ?” Một thím trong đó hỏi.
Lâm Quân Trạch nhẹ nhàng gật đầu: “ ạ! Thím Triệu, cháu thương nhẹ thôi, thuận tiện về quê thăm nhà một chút.”
Mọi như thế, thì khỏi sang chân của . Họ đều Lâm Quân Trạch là trong quân đội, nhưng chân thương như thế, còn cơ hội để quân đội còn . xe đều ngầm hiểu ý mà hỏi nữa.
Chỉ là luôn một luôn nỗi đau của khác, thấy khác sống hơn , chỉ cần thấy hạnh phúc bằng thì bản mới vui vẻ.