Này một công đôi việc, như Cố Tri Ý thể khen ba một câu.
Vẫn luôn bận rộn mãi cho tới giờ cơm vẫn còn một lục tục tới xem quần áo. mà tới giờ đều sang bên cạnh nghỉ ngơi một lúc.
Cố Tri Ý trực tiếp đặt cơm ở gần đó đó mấy lên gác mái ăn. Sau đó Cố Tri Ý và Lâm Quân Trạch xuống tầng 1 tiếp đón khách .
Chờ đến khi bọn Hồ Tư Tuệ cơm nước xong mới xuống cho hai Cố Tri Ý lên ăn cơm. Đại Bảo Cố Tri Ý bận việc từ sáng sớm nên lúc cô lên, Cố Tri Ý thì ăn cơm còn Đại Bảo tiến tới gần giúp Cố Tri Ý đ.ấ.m bóp vai.
“Mẹ vất vả .”
là Cố Tri Ý hề nghĩ tới Đại Bảo sẽ , dù từ khi lớn lên thì tính cách của Đại Bảo càng ngày càng trầm .
Lúc Cố Tri Ý vô cùng kích động cho nên hôn một cái lên mặt Đại Bảo.
“Không vất vả, cảm ơn Đại Bảo nhà chúng .”
Đại Bảo cũng hành động của Cố Tri Ý cho ngây ngốc tại chỗ. Cậu chút ngượng ngùng thấp giọng : “Không, cần khách khí.”
Xác thật Đại Bảo lớn hơn một chút cũng ít khi cận với Cố Tri Ý nữa, còn thằng nhóc Nhị Bảo thì thường xuyên dính Cố Tri Ý.
Nhị Bảo thấy Cố Tri Ý hôn trai thì cũng tiến lên biểu đạt sự quan tâm của chính với
“Mẹ ơi, vất vả ạ!” Nói bóp chân cho Cố Tri Ý, Tam Bảo thấy thì cũng học theo.
Tay nhỏ nhẹ nhàng đ.ấ.m bóp một bên khác cho Cố Tri Ý.
Đây đúng là cảnh trình diễn màn con cái hiếu thuận của Trung Quốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-dem-theo-vat-tu-lam-giau-nuoi-con/chuong-783.html.]
DTV
“Ừm, mấy đứa đ.ấ.m như cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều lắm.” Cố Tri Ý khoa trương .
“ ? Mẹ ơi, nắm tay của chúng con ma lực?” Tam Bảo vẫy vẫy bàn tay nhỏ của , kiêu ngạo ..
“Ừ, ma lực!”
“Trời ơi, Tiểu Ý, mấy nhóc nhà cô thật sự quá ngoan, cũng ôm hết về nhà nuôi.” Ngô Cát Vi một bên trêu đùa .
“Khó mà .” Cố Tri Ý ôm lấy mấy đứa nhóc như đang bao che cho con, dáng vẻ như sợ trộm mất.
Tam Bảo cũng tán đồng gật gật đầu: “ , dì Vi Vi, , chúng cháu đều là bảo bối của cho nên thể về nhà với dì !”
“Ha ha ha ha ha ha ~” Câu non nới ngây thơ trẻ con của Tam Bảo chọc cho mấy lớn xung quanh bật to.
Giữa trưa cũng hề nghỉ ngơi mà một hồi đó tới hai giờ chiều bắt đầu tiếp. Trừ bỏ Hà Thúy ở chăm sóc cho hai đứa nhỏ thì mấy Cố Tri Ý đều ở tầng bận việc hết. Mấy đứa nhóc chờ tới buổi tối khi cơm nước xong cũng mơ màng sắp ngủ.
Cố Tri Ý vẫn luôn vội vàng tới tám giờ tối mới tiễn khách cuối cùng. Kế tiếp chính là tính toán chút doanh thu buôn bán ngày hôm nay.
Cố Tri Ý để bọn Hồ Tư Tuệ về hết . Gọi xe ba bánh cho hai về , buổi tối chỉ còn Hà Thúy Trương Lực và mấy đứa nhỏ ở .
Lúc Hà Thúy mới dỗ hai đứa nhóc con ngủ xong còn Cố Tri Ý thì đang kiểm kê giấy tờ. Còn Trương Lực thì phụ trách bổ sung hàng hóa hết, móc móc treo lên giá.
Bên Lâm Quân Trạch cũng giúp đỡ, hai đàn ông cũng chỉ phụ trách lấy quàn áo , treo như thế nào vẫn là để Cố Tri Ý tới . Cố Tri Ý vở một chút đó thì đếm thử một chút. Cái lượng vẫn khiến Cố Tri Ý vẫn chút kinh ngạc.
“Vợ ơi, nhiều ít?” Lâm Quân Trạch dáng vẻ của Cố Tri Ý là khẳng định hề ít chút nào cả.
Chuyện buôn bán hôm nay cũng cố ý quan sát một lát, mỗi một ít nhất cũng sẽ mua một bộ. Một bộ tính hai mươi khối, mà nhiều thì khẳng định ít tiền.
“Nếu như em tính toán sai thì tổng cộng là một vạn 3525 khối.”