Chờ đến ngày hôm khi Cố Trị Ý học xong buổi học qua cửa hàng bên , liền nhận thấy việc kinh doanh trong tiệm của rõ ràng là hơn so với ngày hôm qua.
Mà Chu Mỹ Trân đang ở bên cạnh Lâm Quân Trạch, hai bọn họ hình như là đang điều chỉnh thử kênh?
Lại còn dựa gần như ?
Hơn nữa Cố Tri Ý quanh một vòng, trong cửa hàng bây giờ nhiều khách khứa như , tại Chu Mỹ Trân ngoài cùng tiếp đón chứ?
Chỉ Vương Quế Chi ở bên bận rộn một .
Bản Cố Tri Ý sắp nổi nữa .
Liền tự tiến lên cùng tiếp đón khách khứa.
Đại khái lẽ là do Chu Mỹ Trân thấy Cố Tri Ý đến nên cũng ngượng ngùng, liền cùng tiếp đón khách hàng.
Lâm Quân Trạch bên thấy Cố Tri Ý đến, còn về phía Cố Tri Ý , ai Cố Tri Ý cứ coi như là thấy . Chỉ tiễn khách .
Lâm Quân Trạch ở bên thả băng , từ bên trong radio truyền tiếng hát duyên dáng, cảm giác như tâm tình dạo phố mua quần áo của cũng hơn ít.
“Bà chủ, một thời gian tới đây , cửa hàng của các cô ở bên cũng coi như là một ngọn cờ riêng đó nha!” Có một vị khách hàng diện mạo như một vị phu nhân, cứ thế khen Chu Mỹ Trân.
DTV
Mặt của Chu Mỹ Trân lập tức đỏ lên.
“Bà chủ” ?
Cái từ, chị còn thích nữa đấy.
mà thấy Cố Tri Ý qua bên , nên vẫn chút ngượng ngùng mà vẫy vẫy tay, giải thích: “Không , bà chủ của nơi , chỉ là công ở đây thôi, nhưng mà vẫn cảm ơn cô vì khích lệ.”
Những lời đó, cũng là đang cảm ơn vì khích lệ cửa hàng, là vì khích lệ bản Chu Mỹ Trân nữa.
Có thể , ẩn ý trong lời của Chu Mỹ Trân, cũng ý tứ.
Cố Tri Ý ở bên cạnh thấy Chu Mỹ Trân cũng giải thích , bản cô cũng tiện cái gì nữa.
Chẳng qua là đó thời điểm cùng trở về với Lâm Quân Trạch, Cố Tri Ý đến cả một ánh mắt cũng cho .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-dem-theo-vat-tu-lam-giau-nuoi-con/chuong-868.html.]
“Vợ ơi? Ai chọc cho em tức giận thế?” Lâm Quân Trạch ở phía thật cẩn thận mà hỏi.
Cố Tri Ý khẽ hừ một tiếng. Cũng lời nào.
Lâm Quân Trạch bây giờ càng vấn đề ở !
“Đây là? Vấn đề của ?” Lâm Quân Trạch nghĩ mặc kệ chuyện đúng sai thế nào, thì việc tự hỏi của bản chắc chắn sai.
“Ha hả, xem?” Cố Trị Ý xong cũng để ý tới nữa.
Chờ đến lúc về nhà , cũng là tự cô chăm sóc mấy đứa nhỏ, để Lâm Quân Trạch nấu cơm.
Một lát mấy đứa nhóc Đại Bảo tới, liền cảm nhận bầu khí trong nhà biến đổi lớn.
Nhị Bảo khe meo meo phòng bếp, Lâm Quân Trạch, nhỏ giọng hỏi: “Ba ba, ba gì đó chọc cho con tức giận đúng .”
Trên tay Lâm Quân Trạch còn dính chút nước, trực tiếp giơ lên định cứ thế mà đánh Nhị Bảo.
“Tiểu tử thối, cái gì thế hả?” Cái ngữ khí cảm giác chút thẹn quá hóa giận.
Nhị Bảo liền bày vẻ mặt con ngay mà Lâm Quân Trạch.
“Ba ba, con ngay mà, ba trở về liền chọc cho tức giận, hừ!” Nói xong liền chạy ngoài.
Để một Lâm Quân Trạch ở trong phòng bếp nghiến răng nghiến lợi.
Thằng con trai ranh ma !
Sau khi Nhị Bảo chạy ngoài, liền cùng với Tam Bảo nhà, an ủi Cố Tri Ý.
“Mẹ, là ba ba chọc cho tức giận , con giáo dục ông , đừng tức giận nữa!”
Đôi tay vốn dĩ đang chơi cùng với Đoàn Đoàn của Cố Trị Ý đột nhiên dừng , chút ngạc nhiên mà Nhị Bảo.
Hình như bản cô cũng thêm cái gì nhỉ?
Vậy mà bọn trẻ tự cảm nhận ?
mà Cố Tri Ý nghĩ đến chuyện Nhị Bảo còn giáo huấn ba ruột của nhóc, liền khỏi cảm thấy buồn .