Xuyên Không, Ta Đem Theo Vật Tư Làm Giàu Nuôi Con - Chương 877

Cập nhật lúc: 2024-12-24 11:02:15
Lượt xem: 28

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lưu Bác Viễn cho phép từ chối, vẫn đưa đùi thỏ cho .

Lâm Quân Trạch còn cách nào, cũng chỉ thể nhận lấy.

Hai ăn uống nước.

Tối đến, Lâm Quân Trạch một che chắn bên ngoài cửa hang động, hai họ trải chút cỏ khô mặt đất mà ngủ một đêm.

Chỉ là đợi đến nửa đêm, Lâm Quân Trạch phát hiện gì đó xảy .

Là một quân dân nên tính cảnh giác thường cao, dù Lâm Quân Trạch đang ngủ chăng nữa thì vẫn duy trì sự cảnh giác.

Đặc biệt là khi đang ở trong cảnh đặc thù thế .

Bên ngoài vang lên tiếng động lạ thì Lâm Quân Trạch bên trong hang động lập tức mở mắt.

Sau đó nhẹ nhàng đến gần cửa hang xác nhân. nhân thấy đúng là tiếng động đang hướng về phía .

Lâm Quân Trạch lập tức trở về, khẽ gọi Lưu Bác Viễn tỉnh dậy.

“Giáo sư Lưu, đến. Chúng ngoài tránh .” Lâm Quân Trạch khẽ.

Lúc đầu Lưu Bác Viễn cũng dám ngủ quá say, vì Lâm Quân Trạch vỗ là ông tỉnh ngay lập tức.

Không hai lời, ông bò dậy.

“Được .”

DTV

Bên , Lâm Quân Trạch mang ba lô lên vai.

Trước đó để phòng ngừa chuyện ngoài ý , Lâm Quân Trạch sớm vùi tắt lửa .

Anh lôi kéo Lưu Bác Viễn ngoài, mượn bóng tối, hai họ lập tức chạy theo hướng khác.

Chỉ là đó, Lâm Quân Trạch vẫn đụng một nhóm khác đường.

Anh còn cách nào, bắt buộc dừng đọ sức.

Công phu của Lâm Quân Trạch ngược hề xuống dốc.

đối phương còn vũ khí, công thêm Lâm Quân Trạch bên còn dẫn theo Lưu Bác Viễn, nên tay chân sẽ gò bó ít.

Hai họ quyết định. Lâm Quân Trạch lập tức cõng Lưu Bác Viễn lên lưng chạy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-dem-theo-vat-tu-lam-giau-nuoi-con/chuong-877.html.]

Kết quả đối phương súng, mà Lưu Bác Viễn ở lưng , đến lúc đó Lâm Quân Trạch tránh cũng kịp.

đành đổi hướng, chính cứ như thế mà đón lấy viên đạn.

“Tiểu Lâm, cẩn thận!” Lưu Bác Viễn cũng thấy đối phương b.ắ.n s.ú.n.g về phía .

Chỉ là chờ cho đến khi ông kịp tỉnh táo thì còn kịp.

Lâm Quân Trạch cũng chỉ thể chịu đựng một viên đạn .

Lưu Bác Viễn lưng của Lâm Quân Trạch, ông Lâm Quân Trạch thả xuống.

trong cuộc Lâm Quân Trạch chấn động ít.

Chuyện ? Sự đau đớn trong dự cảm đến. Chỉ vài giây là hết.

Chỉ là Lâm Quân Trạch cũng suy nghĩ gì nhiều, chỉ thể cõng Lưu Bác Viễn mà tiếp tục chạy về phía .

Hai bên cũng nhận kết quả . Sau khi b.ắ.n phát s.ú.n.g , họ còn tưởng rằng b.ắ.n Lâm Quân Trạch nên phí sức đuổi theo.

Nhờ mà Lâm Quân Trạch xem như thoát một kiếp.

Chờ cho Lâm Quân Trạch chạy một đoạn đường, xác nhận đối phương đuổi theo thì mới thả Lưu Bác Viễn xuống.

“Tiểu Lâm, ... chứ?” Lưu Bác Viễn lo lắng hỏi.

Lâm Quân Trạch vuốt mồ hôi mặt, cố tình lơ đãng : “Không cả, giáo sư Lưu, trúng đạn.”

Lâm Quân Trạch thể giải thích áo chống đạn.

Vừa khéo lúc đó xung quanh đều tối đen, vì Lâm Quân Trạch cũng chỉ thể dùng cái cớ để giải thích qua loa với Lưu Bác Viễn.

... nhưng thấy...” Lưu Bác Viễn xong thì bước lên xác nhận. Lâm Quân Trạch hề dấu vết viên đạn cho thương.

Cũng những thứ như đổ máu.

Lưu Bác Viễn chỉ thể cho rằng ông già, mắt nên mới nhầm.

“Không thương thì , thương thì . Vừa sợ chết.” Lưu Bác Viễn vẫn còn sợ hãi vỗ n.g.ự.c .

Vừa đúng là quá nguy hiểm, ông còn tưởng rằng Tiểu Lâm bảo vệ mà nhận lấy một viên đạn, c.h.ế.t .

Vậy ông thế nào cũng trả nổi ân tình .

Động tĩnh bên thu hút sự chú ý của những bên phía Lưu Bác Viễn.

Loading...