Xuyên Không, Ta Đem Theo Vật Tư Làm Giàu Nuôi Con - Chương 887

Cập nhật lúc: 2024-12-24 11:02:32
Lượt xem: 28

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Không cần , cách trang trí căn phòng cũng gây chú ý.

Bên treo một cái bàn tròn, mà bộ đồ ăn bàn cũng đặc sắc, thậm chí tường ncòn treo một bức vẽ lan bất tử.

Cố Tri Ý bức tranh xuất xứ từ tay một hoa sĩ giỏi.

Lão Lưu thấy Cố Tri Ý chằm chằm bức tranhm thì bắt đầu giới thiệu cho Cố Tri Ý .

“Bức tranh là của bạn ông nội vẽ, là Quốc họa sĩ Thích Trúc vẽ.” Cố Tri Ý hiểu rõ gật gật đầu.

Họa sĩ Thích đây Cố Tri Ý từng nhắc tới. Không đó vẫn luôn tìm thầy cho Tam Bảo ?

Cho nên cũng hiểu một chút đối với mấy họa sĩ thế hệ nhưng mà vẫn luôn cơ hội tiếp xúc. Mà hôm nay thấy ông chủ Lưu bận rộn cho nên Cố Tri Ý cũng tính toán mấy ngày nữa hỏi xem vị họa sĩ Thích nhận học sinh .

Lúc Tam Bảo cũng sắp năm tuổi . Cho nên Cố Tri Ý vẫn hy vọng một thầy dạy nhóc những bước chập chững đầu tiên.

DTV

Nói tới Tam Bảo, thằng bé vẫn luôn ồn ào đòi ăn cơm lúc an tĩnh đó ở đằng nghiêm túc chằm chằm bức tranh .

Lúc Cố Tri Ý cúi đầu vặn thấy biểu tình của Tam Bảo nên buồn hỏi: “Tam Bảo, con cái gì?”

Vốn Cố Tri Ý thấy Tam Bảo nghiêm túc như cho nên cũng chỉ thuận miệng hỏi mà thôi nghĩ tới Tam Bảo thật sự trầm lặng ngắm.

Cậu nhóc bức tranh đó mở miệng : “Mẹ ơi, bức tranh sắp c.h.ế.t ?”

Tam Bảo Cố Tri Ý, khó hiểu hỏi. thật là Cố Tri Ý nghĩ tới Tam Bảo suy nghĩ nửa ngày trời là đang suy nghĩ về vấn đề .

“Đồ ngốc, tranh thể c.h.ế.t ?” Đại Bảo bên cạnh chút bất đắc dĩ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-dem-theo-vat-tu-lam-giau-nuoi-con/chuong-887.html.]

em bức tranh cảm giác như sắp chết.” Tam Bảo dùng vẻ mặt rối rắm bọn họ.

Cố Tri Ý đang định Tam Bảo lầm .

“Làm con thấy ?” Phía đột nhiên một giọng khàn khàn vang lên.

Cố Tri Ý lùi về một chút thì thấy một ông cụ mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn với mái tóc trắng muốt ha hả tới.

“Ông Thích?” Lão Lưu kinh ngạc hô một tiếng.

Thích Trúc vẫy vẫy tay thèm lão Lưu mà dùng vẻ mặt hiền từ Tam Bảo. Tựa hồ như tò mò đáp án trong miệng Tam Bảo.

“Chào ông ạ, con cảm thấy hoa trong bức tranh sống lâu, dáng vẻ khổ sở.” Tam Bảo chút ủ rũ .

Không nghĩ tới Thích Trúc theo bản năng vuốt chòm râu của chính , kết quả sờ cái gì. Lúc mới nhớ tới râu của mới cắt hết. mà vẫn dùng vẻ mặt tò mò Tam Bảo.

“Nhóc con, con thích vẽ tranh?” Thích Trúc đột nhiên hỏi về vấn đề .

Cố Tri Ý một bên cũng tính toán ngăn cản gì nhiều. Vốn còn đang tìm cơ hội quen chút với vị danh họa nghĩ tới tự đưa tới cửa.

“Thích ạ, con thích lắm. Ông ơi, con cho ông xem tranh con vẽ.” Tam Bảo thấy hỏi thích vẽ tranh thì như thế đang hiến vật quý lấy hết mấy bức tranh hồi sáng vẽ trong thư viện .

“Được, ông xem cho con.” Thích Trúc cũng cảm thấy hứng thú với nhóc con linh tính như .

Cho nên cũng nể tình nhận lấy bức tranh của Tam Bảo. Không nghĩ tới thấy thật đúng là khiến cho con khiếp sợ.

Tuy rằng lực độ tay vẫn đủ, nét bút vẽ vẫn tương đối non nớt nhưng mà thể đứa nhỏ hiểu về sự vật khác hẳn với bình thường. Bằng cũng thể vẽ tác phẩm linh tính như .

Loading...