Mặt mũi bầm dập, hơn nữa quần áo chó xé rách, kéo xuống mấy mảnh to. Cho nên hình tượng của chị lúc càng thêm chật vật.
“Ôi chao, cô Bắc Kinh ? Sao về ?” Có cầm đèn pin chiếu sáng, thấy là Chu Mỹ Trân, đều tò mò hỏi.
Chu Mỹ Trân đương nhiên sẽ cái gì.
mà lúc thấy chị trở nên như , lẽ cũng nên lời, bụng liền rót cho ba con bọn họ mỗi một chén nước .
Còn tiện tay nấu cho ba một chén mì ăn lót .
Sau khi ba con bọn họ ăn xong, mới thể đến chỗ lúc bọn họ ở.
Chu Mỹ Trân thấy phòng ở ở Bắc Kinh, lúc càng thêm chướng mắt căn phòng đắp bằng bùn đất của .
Chỉ là bây giờ cô một xu dính túi, cũng chỉ thể chờ đến lúc bộ đôi phát trợ cấp mới tiền mua đồ.
Chỉ là Chu Mỹ Trân chuyện là bộ đội cho tiền an ủi cũng chỉ ít mà thôi, phần còn hầu như là Lâm Quân Trạch tự bỏ thêm cho.
mà lúc xảy chuyện như , Lâm Quân Trạch cũng sẽ quản đến chuyện trong nhà Chu Mỹ Trân nữa, ngày tháng của con chị cũng thể đoán .
Người một nhà mò mẫm trong màn đêm nhà ngủ , cũng chú ý tới sự đổi trong phòng.
Ngày hôm Chu Mỹ Trân mới nhận nhà cướp sạch còn chút nào.
Lúc chị thề son sắt Bắc Kinh sẽ trở .
Không nghĩ tới bây giờ vả mặt nhanh đến như .
Còn những đồ vật lúc ở trong nhà, vì sĩ diện nên chị cũng chỉ mang theo mấy bộ quần áo của , còn những cái nồi chén gáo bồn, đều hàng xóm cướp đoạt sạch sẽ.
Lúc , nhà Chu Mỹ Trân thể là căn nhà chỉ bốn bức tường.
Chu Mỹ Trân từ đến nay coi trọng mặt mũi, ý gì là sẽ lấy .
Chuyện đó càng như một vở hài kịch, cửa chó đuổi, thì cũng là bờ sông giặt quần áo rơi xuống nước.
DTV
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-dem-theo-vat-tu-lam-giau-nuoi-con/chuong-905.html.]
Chu Mỹ Trân cảm thấy khi chị rời khỏi Bắc Kinh bên thì từng thuận lợi chuyện gì.
Lại càng cảm thấy buồn bực.
Chu Mỹ Trân cũng tại đột nhiên xui xẻo như .
Chị đương nhiên là thể ngờ , chỉ vì một câu của Đoàn Đoàn mà khiến vận đen quấn lấy chị chừng nửa tháng.
Cố Tri Ý báo công an, quả thật Chu Mỹ Trân sai, báo công an lẽ chị sẽ nhốt một tháng.
hai đứa nhỏ vô tội, Cố Tri Ý ngẫm cuối cùng cũng chỉ thể từ bỏ.
Chỉ là ngờ, mỗi Chu Mỹ Trân Bắc Kinh tìm Lâm Quân Trạch đòi tiền, thì luôn xảy những chuyện ngờ tới.
Giống như là tà môn , ngăn cản chị khỏi nhà.
Tới cuối cùng, Chu Mỹ Trân cũng chỉ thể từ bỏ tâm tư .
Cố Tri Ý cũng tình hình của chị bên , tới cuối tuần, Cố Tri Ý liền dẫn theo Tam Bảo nhà Thích Trúc.
Lúc cho địa chỉ, lúc Cố Tri Ý chỉ theo đó qua.
Sáng sớm Thích Trúc bên chờ ở đó, còn Cố Tri Ý thì ăn cơm sáng xong liền khỏi nhà, tới nhà Thích Trúc cũng mới 8 giờ sáng.
“Ông Thích, ngại quá, khiến ngài chờ lâu.
“Con chào thầy.” Tam Bảo chào hỏi.
“Ôi, , cũng dậy tương đối sớm, hôm nay đứa bé ở đây học tập với .” Thích Trúc thèm để ý .
“Được, buổi chiều cháu sẽ đến đón thằng bé.” Cố Tri Ý cũng .
Tam Bảo ở đây Cố Tri Ý cũng cảm thấy yên tâm, cảnh xung quanh, đúng là giống những chỗ khác.
Khắp nơi đều tràn ngập thở cổ xưa.
“Con chào .” Tam Bảo phất phất tay với Cố Tri Ý, cũng gấp chờ nổi học.