Thời còn khái niệm về nhà vệ sinh, bình thường đều đào một cái hầm cầu cạnh nhà, dùng thêm chút rơm rạ phủ lên, xung quanh rào bằng tre trúc. Bên trong đặt lấy hai khối đá lớn hai bên để chỗ đặt chân, mỗi nhà xí đều lo lắng thể rơi xuống, vì cô đều để mấy đứa bé giải quyết luôn trong sân.
Khi ị thì lên bô nhỏ, mà Cố Tri Ý nên cô vất vả đến dọn dẹp.
Nguyên chủ cũng là một thích sạch sẽ, mỗi ngày đều tắm rửa, vì cô trực tiếp vây một khu vực trong nhà thành một cái nhà vệ sinh, như thế ngược thuận tiện cho Cố Tri Ý.
Nói là nhà vệ sinh nhưng thật cũng chỉ là một vị trí dựa tường, xung quanh dùng rèm bao , tạo thành một khu vực hình vuông mà thôi, bên trong đó cũng chỉ thuận tiện cho việc tắm rửa.
Ngược cũng một nhà sẽ đặt một cái thùng bên trong một phòng, và giải quyết luôn trong đó.
Phòng Cố Tri Ý thành phòng chứa những vật linh tinh, nếu dùng nó như nhà xí mỗi ngày thì cái mùi sẽ khó chấp nhận.
Bất quá để tắm rửa thì vẫn thể, chỉ cần kéo rèm , ở trong đó là thể chà lau.
Trước khi trời tối, trong nhà đều tắm rửa sạch sẽ, Cố Tri Ý lập tức gom hết quần áo giặt, đó phơi cây sào trong sân.
Đương nhiên Cương Tử tự giặt quần áo của .
Đến khi xong hết việc, lúc mới trong sân hóng mát.
Mẹ Lâm đến nhà, tay còn mang theo một cái giỏ.
Cố Tri Ý cảm thấy, con ruột trở về đúng là giống , một ngày thể chạy qua chạy mấy vòng, lúc Lâm Quân Trạch ở đây, cô còn thấy Lâm chịu khó như .
Oán thầm thì oán thầm nhưng Cố Tri Ý vẫn lên nhận cái nhỏ trong tay Lâm hỏi: “Mẹ, mang cái gì đến ?”
Mẹ Lâm : “Năm nay, nhà đẻ của chị dâu cả con trồng dưa hấu, nên cho nhà mấy quả. Mẹ mang đến cho các con, con thả xuống giếng mát, cắt ăn!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-dem-theo-vat-tu-lam-giau-nuoi-con/chuong-91.html.]
DTV
Đại Bảo và Nhị Bảo ở phía thấy dưa hấu mát lạnh thì hăng hái kêu Cố Tri Ý cắt . Vẫn là Cương Tử xách lấy giỏ dưa mang bếp cắt .
Mẹ Lâm : “Cha con nghĩ cũng thu hoạch cũng xong , bảo các con xem ngày nào đó về nhà ăn bữa cơm.”
Cố Tri Ý trả lời, chỉ về phía Lâm Quân Trạch. Lâm Quân Trạch : “Vâng! Mẹ, đến lúc đó chúng con sẽ sắp xếp.”
Mẹ Lâm lên, vô cùng vui vẻ xách theo cái rổ trở về nhà.Vốn dĩ Cố Tri Ý còn tiễn Lâm về, ai ngờ Lâm thoắt một cái mất, nhanh nhạy hề giống một bà.
Mọi ăn dưa hấu, hóng gió đêm, tiếng ve vẫn còn kêu cây. Cố Tri Ý nhắm hai mắt mới ý thức cảm giác chân thật đời sống ở thời đại , mà bản cô cũng từng cảm giác thư giãn, thoải mái thế trong quá khứ.
Mà cô hề , cô cũng trở thành phong cảnh trong mắt khác.
Thật sự cô đang ngắm phong cảnh, còn đang ngắm cô, giữa hai dường như một loại cảm giác mơ hồ bao quanh lấy họ mà ngoài thể xen .
Không từ lúc nào Cương Tử dẫn Đại Bảo và Nhị Bảo mất, chờ đến khi Cố Tri Ý mở mắt lên, đầu sang thì hai bốn mắt .
Vẫn là Cố Tri Ý phá vỡ khí ngượng ngùng .
“Vậy… thôi!”
Sau đó sờ lên gương mặt nóng của , giả vờ lơ đãng gọi tên Đại Bảo và Nhị Bảo, đúng là cảm giác của bịt tai trộm chuông.
Lâm Quân Trạch thấy buồn , nhưng vẫn phối hợp : “Hẳn là trong hết , chúng cũng thôi.”