"Phi Ngư Ca ?" Sở Nguyệt Nịnh lờ sự ngăn cản của Lâm Gia Hoa, bước . Đối mặt với Phi Ngư Ca và đám đàn em xã hội đen, lòng bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi.
Cô hít một thật sâu.
"Chúng thể chuyện ?"
Cô gái làn da trắng nõn mịn màng hiếm thấy, mái tóc dài xõa tung vai, nốt ruồi đen nhạt cằm ẩn hiện vẻ thanh tao lạnh lùng. Tuy ăn mặc giản dị với áo thun rộng thùng thình và quần jean, nhưng toát lên khí chất phi phàm khác biệt với đám đông.
Vẻ ngoài xinh như tự nhiên thu hút ít tay xã hội đen buông lời trêu ghẹo, huýt sáo.
"Phi Ngư Ca, em gái chuyện với đấy."
"Nhìn quá giống Chu Tuệ Mẫn, thôi đừng dây thằng nhóc bán bánh đó, hãy với Phi Ngư Ca !"
Phi Ngư Ca cũng ngờ một cô gái yếu đuối dám đối mặt, liếc Sở Nguyệt Nịnh một lượt.
"Cô can đảm hơn tưởng, thôi , cho cô một cơ hội chuyện."
Sở Nguyệt Nịnh hỏi thẳng thắn: "Tại các nhất định đòi tiền của A Hoa? So với 30 vạn, thì một ngàn chẳng là gì cả."
Phi Ngư Ca sững , rõ ràng ngờ Sở Nguyệt Nịnh sẽ hỏi ngược theo kiểu .
Chẳng lẽ con gái đều sẽ vì bạn trai mà trả giá?
Ví dụ như ngủ với một đêm?
Hoặc là quỳ xuống van xin , xin đừng khó Lâm Gia Hoa.
DTV
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-dung-ki-nghe-boi-toan-thien-dinh-de-kiem-song/chuong-104.html.]
"Cô cho rằng hai ông bà Lâm gia thể trả nổi tiền ?" Phi Ngư Ca lạnh lùng vợ chồng nhà họ Lâm, hai sợ hãi đến mức run rẩy.
"Nếu thu xu nào, còn mệt hơn ."
"Còn hai em gái , dù xinh xắn đến , gán nợ nhưng cũng trả tiền cơm cho chúng, một ngày kiếm một ngàn, một tháng mới ba vạn, ước tính mười năm."
Vậy cho nên gán nợ chính là là hạ sách cuối cùng, nếu thực sự thu hồi tiền, Phi Ngư Ca mới suy nghĩ cách khác.
Sở Nguyệt Nịnh : " mà, thể tìm ai đòi tiền cũng , nhưng Lâm Gia Hoa thì ."
"Không ?" Phi Ngư Ca lạnh, "Cha nợ con trả là lẽ đương nhiên."
"Nói như cũng sai." Sở Nguyệt Nịnh chống cằm bằng gậy gỗ, gật đầu: "…… A Hoa con ruột của họ, cho nên , việc trả nợ là đúng."
Phi Ngư ca cảm thấy kỳ lạ, Lâm Gia Hoa với vẻ kinh ngạc.
Mẹ Lâm tức giận xông tới định đánh Sở Nguyệt Nịnh, Sở Nguyệt Nịnh giơ gậy gỗ lên, mỉm với Lâm.
Mẹ Lâm gậy gỗ, nhớ cảm giác đánh, sợ hãi lùi hai bước, trừng mắt gắt gao, "Con nhỏ c.h.ế.t tiệt! Tao cảnh cáo mày, cơm thể ăn bậy nhưng lời thể bừa, A Hoa là con ruột của tao!
"Phải ?" Sở Nguyệt Nịnh chằm chằm Lâm, từng bước tiến lên, chất vấn, "Hơn hai mươi năm , bà ở trong một bệnh viện ở Thâm Quyến, còn một phụ nữ sinh con ở giường bên cạnh. Hai cùng sinh con trai, con trai bà ốm yếu vàng vọt, còn con trai phụ nữ trắng trẻo mập mạp. chứ?
Mẹ Lâm hiểu vì Sở Nguyệt Nịnh Lâm Gia Hoa sinh ở bệnh viện Thâm Quyến. Mấy năm nay vì che giấu phận Lâm Gia Hoa, bà bao giờ nhắc đến chuyện sinh .
Tuy nhiên, bà dường như bắt điểm yếu.
" , A Hoa sinh ở một bệnh viện ở Thâm Quyến. Khi đó mới từ quê lên thành phố tìm chồng, còn đến Hương Giang. Vừa đến Thâm Quyến thì sinh non, nên vội vàng tìm một bệnh viện nhỏ để sinh con."
"Nếu cô rõ A Hoa sinh ở Thâm Quyến, tại nghi ngờ A Hoa con ruột của ?"
Nói xong, Lâm còn quỳ xuống đất mặt , kêu: "Thật là kiếp hẩm hiu, hai vợ chồng già nuôi dưỡng đứa con dễ dàng gì. Giờ A Hoa tìm về cô bạn gái hiểu chuyện như , còn trốn tránh trả nợ nên nhận là ."