Ly nước đường đóng gói cẩn thận.
Sở Nguyệt Nịnh đưa cho phụ nữ, thấy cô vẫn buồn ngủ, liền : "Vậy nhất định uống chút khi ."
"Được." Người phụ nữ thanh toán tiền, ngáp một cái rời .
Bãi đậu xe công ty mấy chiếc xe tải đỗ.
Mấy tài xế nam của xe tải đang tụ tập ăn cơm hộp, thấy phụ nữ cầm ly nước đường trở về. Bọn họ đẩy tay .
Ánh mắt mấy tên đàn ông ngừng đảo tới đảo lui ở bộ n.g.ự.c đầy đặn của Đặng Lệ Xảo
Đặng Lệ Xảo cảm nhận ánh mắt khó chịu của bọn họ, cô liền nâng ly nước đường lên che đậy, mặt đen chuẩn lên xe.
"Chị Xảo!"
DTV
Một đàn ông cất tiếng gọi, tách khỏi đám và tiến đến, "Chị Xảo, sếp bảo em chung xe với chị."
"300km đường, một cũng ." Đặng Lệ Xảo từ chối.
"Không , đó là mệnh lệnh của sếp." Người đàn ông nở nụ giả tạo, thấy Đặng Lệ Xảo mặt đen liền giải thích, "Sếp thấy dạo tinh thần chị lắm, lo lắng chuyện gì xảy ."
Người đàn ông là tài xế dự phòng xe tải trong công ty, lương thấp, nhưng tiếc việc . Giờ đây vất vả mới tìm cơ hội thể hãm hại Đặng Lệ Xảo, quyết chịu buông tha.
Nằm mơ cũng giật tay lái từ Đặng Lệ Xảo.
"Cho nhân viên phòng tài vụ Tiểu Khiết chung là ." Đặng Lệ Xảo một nữa từ chối.
Dù 300km, trai đơn gái chiếc cũng an .
Tiểu Khiết phòng tài vụ dù cũng là con gái.
"Cũng ." Người đàn ông hề hề, cũng nhận Đặng Lệ Xảo đang sợ hãi, "Tiểu Khiết lái xe, nếu chị mệt mỏi ai sẽ hỗ trợ lái xe? Đường dài quan trọng, nếu muộn giờ sếp sẽ nổi giận."
Đặng Lệ Xảo còn cách nào, trong công ty chỉ một nữ tài xế. Lúc , nhờ năng lực của , cô mới thể giành cơ hội việc từ tay đám đàn ông lái xe khác.
Lặng lẽ mở cửa xe tải, Đặng Lệ Xảo mang theo ly nước đường lên xe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-dung-ki-nghe-boi-toan-thien-dinh-de-kiem-song/chuong-264.html.]
Người đàn ông cũng lên ghế phụ lái, Đặng Lệ Xảo với vẻ mặt lạnh tanh càng thêm căm phẫn.
Con đàn bà thối nát khoe khoang cái gì chứ, đợi bắt gặp cô ngủ gật đường hoặc dừng xe nghỉ ngơi là cô sẽ đuổi việc!
Con đàn bà dựa cái gì mà thể nhận lương 8000 đồng?
Chờ xem .
Sớm muộn cũng đuổi việc.
---
Bên Phố Miếu, nước đường bán hết sạch.
“Nước đường bán hết , nếu còn mua thì mời ngày mai .”
Sở Nguyệt Nịnh đậy nắp thùng đáu, đối với vị khách mua hàng tỏ vẻ xin sâu sắc. Chờ đến khi khách rời , cô mới cầm giẻ lau đem kệ thủy tinh quầy nước đường lau khô những vết nước đường còn sót .
Đây là do trong quá trình đóng gói, muỗng khuấy nước đường rò rỉ ngoài.
Sau khi lau chùi sạch sẽ xong.
Cô đến tiệm cơm cafe Trương Ký để rửa sạch giẻ lau và vắt khô, đẩy cửa bước ngoài thấy Vệ Nghiên Lâm với bộ đồ đạo bào rộng thùng thình đang dẫm lên dép lào, tay xách theo một đống bù , ha hả đến.
“May mắn phụ lòng mong mỏi của cô, thành mười cái bù xong liền vội vã chạy đến đây. Không lỡ việc của cô chứ?”
Sở Nguyệt Nịnh qua, những bù đơn sơ chớp chớp mắt, “Còn đáng yêu nữa.”
Cô tưởng rằng Vệ Nghiên Lâm chỉ cho lệ.
Không ngờ rằng tay nghề cũng khá gì đó.
“ ?” Vệ Nghiên Lâm đắc ý giơ cao một bù lên, mái tóc của nó nắm, trừ phần đầu là một đống rơm rạ vón cục.
Tứ chi đều bằng que gỗ.
Gió thổi qua, bù lắc lư sang hai bên.
Vệ Nghiên Lâm ngắm nghía mái tóc của nó, theo lắc lư một chút, “Rất đáng yêu đấy, còn một bé gái hỏi bán . Vì sợ ảnh hưởng đến sức khỏe của bé nên bán cho bé.”