Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống - Chương 349

Cập nhật lúc: 2025-03-26 13:37:24
Lượt xem: 94

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Đại sư, thế nào để phòng tập thể hình thể khởi sắc?"

Sở Nguyệt Nịnh lắc đầu: "Hiện tại phòng tập thể hình là vấn đề quan trọng nhất, như , khúc mắc chính là rào cản lớn nhất cho sự nghiệp của ."

Một vị sư nãi tò mò hỏi:

"Chàng trai hình rắn rỏi và ngoại hình trai như , thể khúc mắc gì?"

Trần Hạo Minh cũng gật đầu: "Bạn bè của cũng như , một cởi mở và hòa đồng như thể khúc mắc gì chứ."

, càng tò mò hơn.

Đại sư Sở khúc mắc của bằng cách nào?

Sở Nguyệt Nịnh mỉm : "Khúc mắc liên quan gì đến thể chất ngoại hình. Một khi khúc mắc, nó thường sẽ tồn tại suốt đời."

"Mọi đừng Trần hiện tại là huấn luyện viên thể hình cao lớn và mạnh mẽ. theo bát tự, Trần cảnh gia đình tương đối khó khăn khi còn nhỏ, dinh dưỡng đầy đủ dẫn đến cơ thể gầy yếu như giá đỗ trong nhiều năm."

Trần Hạo Minh hào phóng thừa nhận: "Đại sư tính toán khá chính xác, khi còn nhỏ thể chất của thực sự , thường xuyên cảm cúm."

Nhóm sư nãi đặc biệt quan tâm đến Trần Hạo Minh.

"Cơ bắp to lớn như , thật ngờ đây dinh dưỡng ."

"Chờ xem bói xong, sư nãi bên đây sẽ mở thẻ phòng tập cho ."

"Tuy nhiên, Phương sư nãi cũng yêu cầu, tập luyện cùng mỗi ngày."

Những tiếng trêu ghẹo vang lên khắp nơi.

"Phương sư nãi, bà đùa , mắt bà sắp rớt cơ bắp của trai , bà sẽ tập trung luyện tập chứ?"

"Hừ!" Phương sư nãi chống nạnh phục, Trần Hạo Minh, khuôn mặt nở nụ : "Loại như gọi là thưởng thức, chứ quấy rối, các đừng bậy!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-dung-ki-nghe-boi-toan-thien-dinh-de-kiem-song/chuong-349.html.]

Trần Hạo Minh, một gã đàn ông to lớn, cũng đỏ mặt vì trêu chọc.

DTV

Sở Nguyệt Nịnh giải vây: "Mọi hãy im lặng, xem bói."

Hàng xóm láng giềng mỗi ngày xem bói cảm tình với Sở Nguyệt Nịnh từ lâu. Thấy việc phiền đến việc xem bói, họ liền hiệu cho im lặng.

Chẳng mấy chốc.

Quán đang ồn ào trở nên yên tĩnh.

Nhóm hàng xóm liên tục vẫy tay: "Nịnh Nịnh, chỉ cần em mở miệng, chúng sẵn sàng cách xa quán 100 mét."

Sở Nguyệt Nịnh gật đầu: "Cảm ơn ."

Sau một lúc, cô mới bước trạng thái tiếp tục tính: "Bát tự của suy yếu thực sự dễ dàng nhận , biến động xảy năm mười hai tuổi, đúng ?"

Trần Hạo Minh hít một sâu, gật đầu: ", đại sư thật thần thông quãng đại."

Sở Nguyệt Nịnh kể tiếp: "Năm , mới học lớp 11. Lớp học một đám côn đồ quậy phá, ức h.i.ế.p bạn bè."

"Bình thường, đều cố gắng né tránh bọn chúng, nhưng ngờ gặp chuyện ngoài ý ."

Trần Hạo Minh nhắc chuyện cũ từ khác, giọng còn vẻ hờ hững mà trở nên trầm mặc.

"Lớp học một nữ sinh mới chuyển đến. Cô bé chuyển trường từ nước ngoài về, nên rành tiếng Quảng Đông, mà chỉ rành Tiếng Anh. Không lâu , phát hiện đám côn đồ đó thường xuyên chặn đường và phiền nữ sinh giờ học."

Tính năm , Sở Nguyệt Nịnh bỗng chốc như chìm đắm trong ký ức.

Năm , Trần Hạo Minh mới 12 tuổi, cao đầy 1 mét 5, dáng gầy gò, ôm chiếc cặp sách nặng trĩu vai. Anh ở khúc rẽ ngoài cổng trường, ánh mắt thẳng về phía .

Tiếng đùa ồn ào vang lên từ con hẻm nhỏ.

Ba tên côn đồ chặn đường một nữ sinh da trắng tóc vàng.

"Này! Nộp tiền đây, mày cách ?" Tên cầm đầu là Đại ca B, mím môi, xoa xoa ngón tay cái và ngón trỏ, hai mắt trợn trừng: "Bố mày mỗi ngày đều đưa cho mày một trăm đô la Hồng Kông ? Lấy đây để hiếu kính chúng tao ngay!"

Hai tên côn đồ cũng ngừng trêu chọc nữ sinh.

Loading...