Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống - Chương 418

Cập nhật lúc: 2025-03-27 14:36:06
Lượt xem: 134

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hắn thực sự tò mò.

Lạc quan, chẳng ai cũng giống ?

Sở Nguyệt Nịnh quyết định giải đáp thắc mắc cho Trịnh Tín, nhẩm tính : "Năm tám tuổi, mệnh cục của xuất hiện thủy tai tinh, năm đó thường câu cá cùng cha đúng ?"

" ." Trịnh Tín , "Niềm đam mê câu cá của chính là bồi dưỡng từ năm đó."

DTV

"Anh theo cha dầm mưa dãi nắng, đó mê đắm câu cá. Anh năn nỉ cha cho cần câu cá. Sau khi xong, yêu thích đến mức mỗi ngày la hét đòi bờ sông. Cha lo lắng sẽ rơi xuống sông, nên cho theo nữa."

"Có thể gì khác đây?" Sở Nguyệt Nịnh nâng chén lên, nhấp một ngụm nhẹ nhàng tiếp tục tính, "Anh liền khắp nơi trong nhà tìm những nơi nước. Một chơi với bạn, thì phát hiện nhà bạn một cái ao nhỏ. Anh vui mừng phấn khích ném cần câu, nhưng ngờ trong lúc ném cần rơi xuống ao và suýt sặc mấy ngụm nước tanh hôi."

Khi đến "nước tanh hôi", những hàng xóm phía lộ vẻ mặt .

"Không thể nào? Chẳng lẽ đúng như nghĩ?"

"Ao nhỏ, nhà, lẽ đúng như chúng nghĩ."

"Không sai." Trịnh Tín cũng nhớ chuyện , khuôn mặt rám nắng của hiện lên chút hồng hào, " rơi hố phân."

Vừa dứt lời, tiếng ồ ạt của những hàng xóm vang lên.

Sở Nguyệt Nịnh tiếp tục : "Người bình thường ngã xuống đất vất vả lắm mới bò dậy , gì cũng sẽ sợ hãi dám ? Còn thì lạc quan mang theo xô và thùng đổi địa điểm, học thông minh hơn, tìm một cái hồ nước nhỏ xíu. Khi cha tìm thì trời tối, vui vẻ giơ lên chiếc xô nước đầy, khuôn mặt đầy phân cũng thể che giấu sự vui mừng."

Trịnh Tín cũng liên tục gật đầu : " , ngày đó tuy rằng ngã lăn lóc một trận, nhưng câu con cá đầu tiên trong đời, nặng hai cân, ăn ba tô cơm no căng bụng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-dung-ki-nghe-boi-toan-thien-dinh-de-kiem-song/chuong-418.html.]

Hàng xóm một trận .

" Năm 17 tuổi đó, xe đạp chở bệnh viện khám thắt lưng, khi đến cửa, lật xe, thương ở chân. Mẹ vốn chỉ đến khám một vấn đề nhỏ, nhưng ở bệnh viện một tháng."

"Bình thường sẽ than vãn kêu ca, oán giận trời đất bất công. Anh mỗi ngày chống nạng tập tễnh đến phòng bệnh bên cạnh để quan tâm một cô gái bằng tuổi."

Trịnh Tín đỏ mặt.

"Còn năm 23 tuổi, cùng bạn bè hẹn leo núi, một con rắn xuất hiện giữa đường, rõ ràng là và bạn thấy mà cùng lúc qua, nó lao lên đuổi theo cắn m.ô.n.g . Bạn sợ hãi chết, lo là rắn độc sẽ bỏ mạng. Sau khi bệnh viện băng bó vết thương xong, liền tìm đầu rắn đến quán ăn đêm, chế biến thành món canh rắn."

Trịnh Tín gãi đầu, ngượng ngùng : "Tiền thuốc men đắt quá, ăn để bù ."

Hàng xóm ồ, ai cũng khen ngợi Trịnh Tín.

Sở Nguyệt Nịnh cong cong mắt, cũng nở nụ , "Chuyện gì cũng , đổi một khác lẽ sớm gục ngã, nhưng Trịnh mỗi đều thể giữ vững sự lạc quan, các vị xem, giả vờ lạc quan ?"

Hàng xóm lắc đầu lia lịa, đều thừa nhận Trịnh Tín lạc quan hơn nhiều so với bình thường, còn hai vì lời quá trớn của mà xin , mong Trịnh Tín giữ gìn sự lạc quan .

Trịnh Tín tỏ vẻ mấy quan tâm, cũng chắp tay : "Mọi yên tâm, nhất định sẽ truyền sự lạc quan cho đời ."

Sở Nguyệt Nịnh lắc đầu : "Cũng ."

Trịnh Tín thót tim, "Tại ?"

Sở Nguyệt Nịnh bát tự của Trịnh Tín, : "Cung hôn nhân của xứng hạ tòa, nghĩa là thành gia lập nghiệp."

" , lập gia đình." Trịnh Tín nhắc đến vợ liền khỏi nở nụ , " và vợ quen ở công viên Vọng Cảnh, cô xinh dịu dàng, một đôi mắt liếc mắt đưa tình, thấy cô đầu tiên thì thu hút."

Loading...