"Anh thể quang minh chính đại đến hỏi xin, hoặc là thu mua vớ của cư dân, chỉ cần bỏ một ít tiền là sẽ bán."
Tuy nhiên, khi sự thật.
Đàm Bắc ngược buông bỏ tảng đá đè nặng trong lòng, nếu chỉ vì kiếm tiền, thể tha thứ cho bạn cùng phòng.
Dù , bạn gái của cũng là do bạn cùng phòng giới thiệu, họ còn lập kế hoạch, chờ đến khi nghiệp sẽ kết hôn. Sau đều là , ngẩng đầu thấy cúi đầu thấy.
Anh móc tiền , chuẩn trả tiền quẻ bói.
Sở Nguyệt Nịnh tiền bàn, chớp chớp mắt, "Từ từ , đúng là ăn trộm vớ của khác để bán, nhưng vớ của bạn thì ."
Đàm Bắc đầy vẻ nghi ngờ: "A?"
Đàm Bắc yên, vội vàng dậy quanh bàn, cởi bỏ khăn trùm đầu. Đầu óc như sét đánh, trợn to hai mắt: "Chẳng lẽ... Anh thích ?!"
Sở Nguyệt Nịnh khẳng định gật đầu.
Đàm Bắc càng thêm bối rối: "Vậy tại giới thiệu em họ cho ?"
Sở Nguyệt Nịnh giải thích: "Anh giới thiệu em họ cho bạn để thể thuận tiện trở thành bạn cùng phòng với bạn."
Đàm Bắc suy nghĩ một lúc gật đầu vô lực: " . Ban đầu hợp đồng thuê nhà chung với khác. Sau khi đó chuyển vì thi lên nghiên cứu sinh, lười dọn nhà và cũng tìm bạn cùng phòng mới. Một ở sẽ yên tĩnh hơn nhiều."
"Gần đây, bạn cùng phòng đề cập đến chuyện hợp thuê nhà chung với , nhưng từ chối. Mãi đến khi giới thiệu em họ đến đây, chúng dọn dẹp đồ đạc xong thì bạn cùng phòng mới đề nghị một nữa."
" nghĩ bạn gái dựa giới thiệu mới , một căn phòng với giá thuê tồi và tiện nghi, nên lý do gì để từ chối."
Đàm Bắc càng nghĩ càng tức giận.
Bạn gái của từ nhỏ cha, coi cha của bạn cùng phòng như cha ruột và coi bạn cùng phòng như trai ruột.
Kết quả...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-dung-ki-nghe-boi-toan-thien-dinh-de-kiem-song/chuong-453.html.]
DTV
Bạn cùng phòng hề bụng như tưởng, còn vì ở cùng mà tiếc giới thiệu em họ một cách tùy tiện?
"Đại sư, bán vớ của , vớ của ở ?" Đàm Bắc hỏi.
Sở Nguyệt Nịnh trả lời: "Đều ở phòng của ."
Đàm Bắc cuối cùng cũng nhịn nổi, thanh toán tiền xem bói vội vã rời khỏi quán nước đường.
Tại khu phố Lệ Loan, một thanh niên ăn mặc theo phong cách hip hop cùng cảnh sát bước tòa nhà chung cư, đau khổ giải thích: "Sếp ơi, các sếp tin tưởng , ai là kẻ trộm vớ, thật sự báo án giả."
Vài cảnh sát đều nhận thanh niên .
Trong đó, một cảnh sát đeo máy nhắn tin n.g.ự.c vỗ vai Đàm Bắc, thở dài:
"Em trai, luôn là báo nhà ở trộm, nhưng chỉ thấy mất vớ, tìm thấy thì thực sự thể lập án."
"Chúng bận, còn ba khu phố khác tuần tra, nhiều thời gian để lãng phí ."
Đàm Bắc sốt ruột giải thích: "Các sếp hãy tin tưởng . Cả tòa nhà liên tục mất vớ, chỉ mà còn nhiều khác cũng trộm vớ."
Càng lúc càng đông dân khu phố Lệ Loan tụ tập xem náo nhiệt.
Một ông cụ mặc trang phục Đường triều tám chín mươi tuổi tức giận phẩy tay:
" cũng báo án! Bị mất vớ chỉ thanh niên . Mỗi phơi vớ sân thượng đều thấy, ước chừng mất mấy chục đôi . Cũng tính rình bắt, nhưng bắt , vớ cũng thấy."
Có khác lên tiếng:
" cũng thấy mười mấy đôi tất chân."
" cũng thấy mấy chục đôi vớ."
" cũng !"
Nhóm cảnh sát mặc thấy hại ngày càng nhiều, biểu tình càng lúc càng nghiêm trọng. Mặc dù vứt vớ đáng giá tiền, nhưng việc nhiều báo án như biến thành một vụ án hình sự nguy hại cho xã hội.