Sở Nguyệt Nịnh nheo mắt, kỹ tướng mạo của đàn ông trung niên.
Sau một lúc lâu.
Cô nhạt một tiếng, châm biếm.
“Nghe lời.”
Vương Thông Hải siết c.h.ặ.t t.a.y Phó Phỉ Phỉ, nghiến răng nghiến lợi, nhất quyết chịu buông: "Mẹ của con vì con về mà sinh bệnh nặng! Nếu con chút liêm sỉ, thì hãy cùng bố trở về thăm nào!"
Phó Phỉ Phỉ nắm chặt tay, giãy giụa nhưng dám, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn vì sợ hãi: "Chú...chú, tiên buông con ?"
“Chú?” Vương Thông Hải như tiếng chê, kéo Phó Phỉ Phỉ đến mặt đám hàng xóm đang xem náo nhiệt, "Mời quý vị xem, hãy giúp phân xử!"
" vì tìm con gái mà tán gia bại sản, ước chừng tìm mười mấy năm. Trong lúc đó, già của đột ngột qua đời vì trúng gió, con gái lớn khi trưởng thành cũng vì hỗ trợ tìm kiếm mà xe đ.â.m chết."
Vương Thông Hải đến việc con gái lớn qua đời, trong mắt rưng rưng hai hàng nước mắt, "Vất vả lắm mới tìm con gái, giờ đây con bé nhận cha, các vị xem, đời còn đạo lý nào như ?"
Nói xong, Vương Thông Hải như thật sự vô cùng đau khổ, quỵ xuống đất.
Đám hàng xóm xì xào bàn tán, mỗi một ý.
"Ôi, lừa bán trẻ em là thế đấy, cũng như , đứa trẻ chỉ mới vài tháng tuổi bỏ rơi, thật vất vả mới tìm về nhưng kết quả là đứa trẻ đó chịu trở về.”
"Thật sự là mua bán cũng tội."
"Tuy nhiên, thấy cô bé giống như nhẫn tâm như , hiểu lầm gì ?"
"Hiểu lầm? Hiểu lầm gì? Theo , đẻ thì lấy con, nó trở về nhà nhất định là sai."
" , đẻ sinh con khó khăn."
Đám hàng xóm chia thành hai phe.
Một phe đồng tình với Vương Thông Hải, cho rằng con gái mặc dù bắt cóc từ nhỏ nhưng vẫn trở về nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-dung-ki-nghe-boi-toan-thien-dinh-de-kiem-song/chuong-457.html.]
Phe còn đồng tình với Phó Phỉ Phỉ, cảm thấy đứa trẻ vô tội, cần thời gian để tiếp thu sự thật.
Sở Nguyệt Nịnh thì ?
Cô nhấp một ngụm , lặng lẽ Vương Thông Hải diễn xuất.
Cô thực sự căm ghét việc buôn bán trẻ em và bọn buôn .
... Vương Thông Hải ...
DTV
Cô mỉm nhạt nhẽo.
Vương Thông Hải mặc chiếc áo khoác rách rưới, đất lộ đôi dép lê cũ kỹ, liên tục đ.ấ.m ngực, đau khổ : "Con gái ngoan, lời của con như d.a.o đ.â.m tim bố . Ai sẽ gọi bố đẻ là chú chứ? Bố là bố ruột của con, trong cơ thể con chảy chính là m.á.u thịt của bố."
"Chuyện , dù thế nào con cũng thể chối cãi."
Phó Phỉ Phỉ thấy Vương Thông Hải thật đáng thương, lòng cô cũng mềm lòng. Từ nhỏ, cô cha nuôi dưỡng cực kỳ , thể nổi những khó khăn của khác.
Trước đây, hễ ai ăn mặc rách rưới đến ăn xin mặt cô.
Cô đều sẽ móc hết tiền tiêu vặt cho họ.
Nói cho cùng, Vương Thông Hải là cha ruột của Phó Phỉ Phỉ, việc cô lừa bán là điều mà cả hai bên gia đình đều mong .
Đặc biệt, ruột của Phó Phỉ Phỉ chịu nhiều khổ sở để tìm kiếm cô, thậm chí chị gái còn qua đời.
Tất cả đều do của cô.
Nghĩ , Phó Phỉ Phỉ chủ động bước đến, định đỡ Vương Thông Hải dậy, giọng run run : "Thực xin , con...con quen với việc ."
Vương Thông Hải dậy, thở dài não nề: "Là do bố vô dụng, bố vì tìm con mà tán gia bại sản, giờ đây trở thành kẻ nghèo hèn. Bố nuôi của con thì tiền, bố quả thật bằng họ. Con nhận bố cũng là chuyện bình thường."
"Không... Không ." Nước mắt Phó Phỉ Phỉ trào , hoảng loạn giải thích: "Con... con chỉ thời gian để tiếp thu."
Hôm nay cô mới sự thật .
Vương Thông Hải cô theo ngay lập tức.
Thậm chí cho phép cô ở với cha nuôi thêm một thời gian.