giờ đây...
DTV
Khi Phó Phỉ Phỉ cha ruột vứt bỏ, ông sẽ bao giờ cho Vương Thông Hải cơ hội tiếp cận cô bé nữa.
Vương Thông Hải rằng lời dối của phơi bày, ông dám cản trở thám tử tư về nhà điều tra, hung tợn trừng mắt Phó Phỉ Phỉ một cái, rời khỏi hiện trường.
Mọi dần dần giải tán.
Ai dối sẽ sớm lộ chân tướng.
Hàng xóm xôn xao bàn tán về kết cục .
Thậm chí hàng xóm tức giận vì Vương Thông Hải lừa dối và che giấu mục đích thực sự của .
Ba nhà họ Phó đều nhẹ nhõm thở phào.
Chỉ Phó Phỉ Phỉ chút buồn bã: "Hóa ... con bỏ rơi ? Nếu con gái, tại còn sinh con ?"
Đại Minh Châu vuốt ve đầu Phỉ Phỉ, đối mặt với Vương Thông Hải, cả bà cũng dần mềm yếu xuống: "Đừng nghĩ ngợi, nếu con vẫn coi chúng là cha , thì đừng để những kẻ xa ảnh hưởng đến tâm trạng của con. Cha sẽ bao giờ bỏ rơi con."
"Phỉ Phỉ, đúng."
Phó Bách Xuyên đặt tay lên vai Đại Minh Châu, dịu dàng vợ.
Thật kỳ diệu.
Hai thể sinh con, nuôi dưỡng một sinh mệnh mới.
"Bố sẽ về quê điều tra rõ chuyện, sẽ để con chịu khổ một cách mơ hồ."
Nghĩ đến việc nếu Phỉ Phỉ xem bói, lẽ họ sẽ mãi mãi sự thật.
Phỉ Phỉ sẽ Vương Thông Hải mang về quê, và cho phép họ liên lạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-dung-ki-nghe-boi-toan-thien-dinh-de-kiem-song/chuong-462.html.]
Nhớ đến việc Vương Thông Hải đây tiền sử sát hại con gái, Phó Bách Xuyên cảnh giác nhận điều bất thường, ông về phía quán nước đường.
"Đại sư, Vương Thông Hải vì mang Phỉ Phỉ về quê, rốt cuộc ông gì?"
Sở Nguyệt Nịnh nhớ tướng mạo của Vương Thông Hải, xuống, rót một ly : "Ông tướng mặt trung niên tang tử, hẳn là con trai sắp chết, con gái nhặt , tìm về để cứu một mạng."
"Cứu một mạng?" Phó Bách Xuyên hít một lạnh.
Hai mạng , thế nào mới thể cứu một mạng?
Chẳng lẽ ông nghĩ cái loại chuyện đó?
Sở Nguyệt Nịnh suy nghĩ trong lòng ông, khẳng định: " , chính là như ông nghĩ."
Ba nhà họ Phó đều hoảng hốt tái mét.
May mà...
"May mà Phỉ Phỉ thông minh, lúc khổ sở nghĩ đến việc xem bói." Đại Minh Châu ôm con gái sợ hãi.
Phó Phỉ Phỉ kinh hồn bạt vía : "Con... con chỉ hỏi đại sư nên chọn như thế nào, còn lo lắng bố con mê tín."
"Làm thể chứ." Đại Minh Châu đối với Sở Nguyệt Nịnh tràn đầy lòng ơn: "Nếu đại sư tay, con kéo về quê bán, bố cũng ."
Sở Nguyệt Nịnh tục tính: "Vận mệnh của em nhiều chông gai, khi ném núi ngày hôm đó, tổng cộng ba cặp vợ chồng gặp em."
"Cặp vợ chồng đầu tiên, em nếu theo họ về, vốn là thương ở cơ thể biến thành viêm phổi nặng, họ tiền chữa trị, em cũng chỉ thể sống đến bốn tháng tuổi."
Đại Minh Châu liên tục gật đầu: "Đại sư đúng, Phỉ Phỉ ôm về Hương Giang kiểm tra. Bác sĩ còn chúng phát hiện kịp thời, viêm phổi của Phỉ Phỉ nguy hiểm, nếu trễ một chút sẽ ảnh hưởng đến tính mạng."
"Cặp vợ chồng thứ hai." Sở Nguyệt Nịnh véo ngón tay tính, "Con trai của họ thiểu năng trí tuệ, tìm con về là nuôi lớn để nối dõi tông đường."
Một đời đối mặt với lựa chọn, tất cả đều là những nhánh rẽ kéo dài, mỗi con đường rẽ trái đều dẫn đến kết cục khác .
Nếu Phó Phỉ Phỉ cặp vợ chồng thứ hai nhận nuôi, thì cuộc sống của cô sẽ khổ cực, học hành, việc nhà và tinh thần dần dần tra tấn, cuối cùng sẽ chọn cách tự tử.
"Nếu như ngày hôm đó xe của Phó Bách Xuyên hỏng, và hai chọn bộ núi, gặp bé gái hai cặp vợ chồng thì hôm nay kết cục khác."