Sở Nguyệt Nịnh lá bát tự, liếc Đỗ Thiên Phàm.
Đỗ Thiên Phàm ghế vô cùng căng thẳng, hai tay giấu bàn ngừng xoa , một luồng khí đen nhàn nhạt tỏa từ lưng .
Rất mỏng manh, cũng ít.
Sở Nguyệt Nịnh nghi ngờ: " là chút âm khí, nhưng lượng lớn. Tại cảm thấy thứ gì đó sạch sẽ nhất định là từ Đại Lục sang đây?"
"Bởi... bởi vì." Đỗ Thiên Phàm l.i.ế.m môi khô khốc vì lo lắng, do dự nửa ngày, lời đến đầu lưỡi nuốt xuống.
Cuối cùng, vì những chuyện xảy mỗi đêm, Đỗ Thiên Phàm đành miễn cưỡng kể sự thật.
DTV
"Chuyện là thế . Cách đây một tuần, nhận nhiệm vụ công ty công tác ở một thị trấn nhỏ ở Đại Lục."
Đỗ Thiên Phàm hồi tưởng .
Thị trấn đo thuộc khu vực đồng bằng Hoa Bắc Đông Bắc, giao thông tại đây miễn cưỡng coi là thuận tiện, nhưng đến khu vực nông thôn thì vô cùng hoang vu, ngoài ruộng đồng thì xung quanh đều là mồ mả.
Đỗ Thiên Phàm ở Hương Giang lâu nên quen thuộc địa hình nơi đây.
Ngay ngày đầu tiên, lạc đường.
" lòng vòng nửa ngày mà tìm đường, lúc đó trời tối đen, mắc tiểu mà tìm thấy WC, nên... vặn gặp năm ngôi mộ xếp thành hàng, liền... liền nghĩ mượn chỗ che chắn."
Một thì bừng tỉnh.
"Ôi, thật là liều lĩnh, chẳng lẽ tiểu lên mộ ?"
"Xong , thật là thiếu tôn trọng chết."
"Không ." Đỗ Thiên Phàm vội vàng xua tay, giải thích với hàng xóm: "Mọi hãy hết , khi tiểu thì cảm thấy vô cùng đói bụng, hơn nữa cả ngày ăn gì, đói đến mức chịu nổi."
Nói đến đây, Đỗ Thiên Phàm chậm , khó khăn nuốt nước miếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-dung-ki-nghe-boi-toan-thien-dinh-de-kiem-song/chuong-573.html.]
" liền ăn đồ cúng mộ..."
"Ăn hết sạch."
Tiếng ồn ào của hàng xóm bỗng chốc im bặt, họ như ma quỷ dọa đến, trừng lớn hai mắt, đồng tử tràn ngập vẻ kinh hãi.
"Ăn bao nhiêu? Ăn hết ?"
"Đồ cúng của năm ngôi mộ đều ăn hết hả, là quỷ c.h.ế.t đói đầu thai ?"
"Dám tranh đồ ăn của ma quỷ, đúng là gan to."
" thể tưởng tượng một đám quỷ chuẩn ăn cơm, kết quả một liền dẫn đầu dành ăn hết? Ăn xong cảm ơn ?"
"Ồ đúng , ăn xong nhớ cảm ơn ?"
Hàng xóm đầu tiên thấy trẻ tuổi kiêng dè như , khỏi thốt lên rằng trẻ tuổi quả nhiên đủ liều lĩnh.
Có cụ già mái tóc bạc trắng cầm gậy chống chống xuống sàn nhà, giơ ngón tay cái cao hơn.
"Tuổi trẻ các tài giỏi thật! Dám ăn cả đồ cúng, sống mấy chục năm cũng từng phục ai đến , quả là nhất!"
Đỗ Thiên Phàm thể biện giải nổi, chỉ thể thở dài.
"Hiện tại thực sự hối hận, thực sự sai. Vào ngày thứ hai ăn xong đồ cúng, liền mua gấp ba lượng thức ăn để cúng bù. ... vô dụng."
Đỗ Thiên Phàm khổ than vãn: " hình vạm vỡ, khỏe mạnh, bình thường ít khi bệnh. Hai năm gần đây càng ít cảm cúm hơn, thế mà khi ăn đồ cúng xong, đột nhiên ốm nặng đến nỗi thể khỏi giường.""Đồng nghiệp cùng còn giúp tìm thôn y."
Nói đến đây, giọng điệu của Đỗ Thiên Phàm trở nên hoảng sợ tột độ: "Các chị thử nghĩ xem, bình thường tự nhiên thoải mái liệu nguyên nhân gì ? , bác sĩ sức khỏe bình thường. Còn bảo là bệnh đa nghi."
"Bệnh đa nghi?" Đỗ Thiên Phàm mỉa mai : "Làm thể chứ."
"Đồng nghiệp cùng cho rằng lười nhác, giả bệnh việc. Chỉ mới rõ ràng, cơ thể mệt mỏi rã rời, tay chân mềm nhũn chỉ thể giường run sợ."
Hắn vẻ hoảng loạn, hai tay chống lên bàn liên tục vuốt tóc: "Rõ ràng là , cũng như thế."