"Nịnh Nịnh?" Bà A Sơn dọn dẹp quán, buông tay vịn xe chuẩn về nhà, thấy Sở Nguyệt Nịnh định lên tầng hai thì hoảng sợ, buông tay vịn xông lên giữ chặt Sở Nguyệt Nịnh.
Sở Nguyệt Nịnh chớp mắt, đầu bà A Sơn nghi ngờ: "Tiệm mát xa thể lên ?"
Bà A Sơn lắc đầu, buông tay nhấc tay vịn xe lên, "Cái tiệm mát xa , đều là các cô gái hành nghề bán hoa, biển hiệu chỉ áp là cho thôi."
"Nịnh Nịnh đừng đến đó, ngư long hỗn tạp, coi chừng ức hiếp."
"Vâng."
Sở Nguyệt Nịnh hổ nhỏ nhẹ , giúp bà A Sơn nhặt quả táo rơi xuống xe.
" ." Bà A Sơn đẩy xe, "Em gái cháu qua đây, quán xe trông coi nên bà liền về nhà . Nước đường giúp tỉnh táo cháu cho bà hồi sáng thật , ngày mai còn ?"
Sở Nguyệt Nịnh suy nghĩ một chút, mới : "Ngày mai cháu Tây Cống, thể sẽ quán, nếu bà còn nhiều trái cây, thì bà cứ bày bán ở chỗ cháu ."
"Tốt, xem ngày mai bà mang nhiều trái cây đến ." Bà A Sơn khách khí, dù quán của A Hoa và Nguyệt Nịnh sát cạnh , bày trái cây càng rộng rãi, cũng sẽ buôn bán hơn so với các quán trái cây khác.
"Vậy cháu xem em gái, bà về nhà chậm một chút." Nói xong, Sở Nguyệt Nịnh vội vàng bước đến quán.
Sở Di quả nhiên ở đó, cầm cây chổi quét mặt đất, bụi bay mù mịt.
Hiện trường còn vài bạn học hỗ trợ, nam nữ đều , giúp vứt rác trong quán.
Một bạn học hỏi:
"A Di, chị gái của thật sự xinh đấy?"
"Còn hỏi gì nữa?" Sở Di buông chổi xoa eo, ưỡn n.g.ự.c chút kiêu ngạo, "Chị gái tớ nếu sinh sớm vài năm thi hoa hậu, thì xoán ngôi của Lý Gia Hân !"
"Có khoe khoang ?" Bạn học nam tin, "Năm nay cũng cuộc thi hoa hậu, giờ thi cũng muộn."
"Các thật là nông cạn, chị gái dựa nhan sắc để kiếm sống! Ôi." Sở Di hai tay ôm mặt, nách kẹp cây chổi, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ buồn rầu, "Giá mà chị thể chia cho tớ một nửa thì ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-dung-ki-nghe-boi-toan-thien-dinh-de-kiem-song/chuong-59.html.]
"Chỉ khoác lác thôi." Bạn học nam rõ ràng tin.
"Chờ các thấy chị gái tớ thì sẽ thôi."
Vừa dứt lời.
"A Di."
Các bạn học qua, liền thấy một cô gái mỉm dịu dàng tới, bạn học nam cho rằng Sở Di khoe khoang, tức khắc đỏ bừng mặt.
Sở Nguyệt Nịnh qua chào hỏi các bạn học, về phía Sở Di, "Sao đây?"
Sở Di từ trong cặp lấy một quyển vở Mao Chủ tịch màu đỏ mì nước, Sở Nguyệt Nịnh mở lướt qua, phát hiện bên trong kẹp biên lai mượn đồ, ánh mắt khỏi sáng lên, "Em tìm ở đấy?"
"Ở đáy tủ quần áo, che khuất bởi quần áo." Sở Di rạng rỡ, "Biết chị đang tìm nên em mang theo đến đây."
"Em là giỏi nhất." Sở Nguyệt Nịnh cất quyển vở, lòng cảm thấy nhẹ nhõm.
Có biên lai mượn đồ thì thể truy đòi nợ Phương gia.
Xem xem bọn họ còn dám giở trò gì nữa!
Sở Di nhân cơ hội hỏi nhỏ: "Chị, nước đường thanh thần sáng nay chị cho em còn ?"
"Thích uống ?"
"Ngon chỉ ngon, mà còn hiệu quả." Một bạn học tiếp lời, "A Di mang đến trường chia cho chúng em mỗi một ly, hiệu quả nâng cao tinh thần cực . Ngày thường chúng em ngủ gật nhưng bữa nay vô cùng tỉnh táo, hiệu suất học tập tăng vọt."
Sau đó, các bạn học khác cũng thi khen ngợi.
DTV
Sở Di chút áy náy, chấp hai tay lưng, ngượng ngùng ngắm đôi giày da mới, "Em chia nước đường cho hai bạn , họ kinh ngạc vô cùng, đó..."
Giọng cô càng lúc càng nhỏ.
"Các bạn học đều uống."
Sở Di áy náy vì chia nước đường mà chị gái chuẩn cho khác, nhưng cũng kiếm thêm thu nhập để chia sẻ gánh nặng kinh tế.