Các học trò sợ hãi dựa lưng , cho dù cho thêm tiền bọn họ cũng , từng theo Ông chủ Tây Dương mò mẫm ngoài, mặc kệ kiến trúc sư mắng mỏ học trò cũng tác dụng.
Vòng vòng vài phút, vẫn còn ở chỗ cũ, hơn nữa tiếng than ai oán càng rõ ràng, run sợ đặt câu hỏi.
“Các đều thấy tiếng ? Có thực sự ma quỷ ?”
Không đến ma quỷ còn đỡ, thì tiếng tru thê lương càng lớn hơn.
Các học trò tuổi trẻ sợ hãi ôm thành một nhóm.
“Không thể nào. Chỉ là gió bên ngoài thổi cùng với cấu trúc của tòa nhà tạo hiện tượng vật lý thôi.” Kiến trúc sư cũng là đầu tiên gặp tình huống , chủ nghĩa duy vật vẫn khiến ông mạnh dạn phủ nhận.
“Trên đời thể ma quỷ!”
Vừa dứt lời, kiến trúc sư trong nháy mắt hút lên trần nhà, phát tiếng kêu thảm thiết hơn nữa.
“A a a a!”
Tiếp theo đó, phanh phanh phanh! Lại thêm vài hút lên trần nhà!
Trên lầu cũng bắt đầu xảy chuyện, công nhân thi công rơi từ lầu xuống, máy móc đập trúng tay, cũng từ thang lầu ngã lăn lóc xuống.
DTV
Trong lúc nhất thời, tiếng kêu thảm thiết vang lên ngớt.
Ông chủ Tây Dương sợ hãi đến run rẩy, sợ hãi xảy chuyện, cả dán chặt mặt đất xi măng nín thở vì mùi tanh hôi, ngẩng đầu lên trần nhà.
Bỗng nhiên.
Ông thấy từ trần nhà đen kịt thò một cái lưỡi dài màu đỏ tươi thon dài, cuốn lấy những trần nhà, chất lỏng tanh hôi rơi xuống mặt đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-dung-ki-nghe-boi-toan-thien-dinh-de-kiem-song/chuong-68.html.]
“Quái vật, quái vật……” Ông chủ Tây Dương sợ hãi đến thẳng cẳng, run bần bật, chỉ trần nhà, “Thực sự quái vật.”
Nhìn thấy những trần nhà nuốt chửng từng một, thì một bóng mạnh mẽ lao từ bên ngoài , mái tóc dài của cô gái tung bay vì chạy vội, cô mặc tạp dề Sở Ký pha chế nước đường, quần jean xắn cao lộ một đoạn mắt cá chân, như một chiếc lồng trong suốt đ.â.m vỡ, lao vội ánh sáng bên ngoài.
Ông chủ Tây Dương trong nháy mắt tìm cứu tinh, sợ hãi đến nức nở: “Sở đại sư, cầu xin ngài cứu mạng!
Sát khí ngút trời.
Mắt trận trung tâm bãi đỗ xe kích hoạt, nuốt đủ mạng thì tuyệt đối thể dừng .
Sở Nguyệt Nịnh ném Hoa Bân từ phía mắt trận.
Ông chủ Tây Dương bò qua ôm lấy đùi Sở Nguyệt Nịnh, cô ở bảo vệ : “Sở đại sư, sai , hóa thế giới thực sự ma quỷ, xin hãy cứu , bao nhiêu tiền cũng trả!”
Sở Nguyệt Nịnh đẩy .
Lực đạp từ một chân giày thể thao đá văng .
Hắc khí càng lúc càng nồng nặc, Hoa Bân ném mắt trận, sợ hãi bò ngoài, âu phục đều là chất lỏng tanh hôi: “Cứu mạng! Cứu mạng với! dám, dám nữa!”
Mặt đất rung chuyển dữ dội, từ trần nhà thò một con cóc khổng lồ, đôi mắt đỏ tươi to như đèn lồng, da đen cứng rắn phủ đầy mủ, lưỡi dài ngừng quấn quýt, một vòng cung quỷ dị hiện trong trung, lao thẳng về phía cô tấn công.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên khắp nơi.
Sở Nguyệt Nịnh nhanh chóng lấy la bàn từ túi tạp dề, ném một tay trung.
La bàn lơ lửng trong trung, ánh kim nuốt chửng hắc khí xung quanh.
Cô về phía , đặt tay trắng nõn lên n.g.ự.c nhanh chóng kết ấn, nụ nhàn nhạt xuất hiện khuôn mặt, vẻ mặt bình tĩnh.
“Bắc Đẩu bảy , cai quản vạn linh. Đông tây nam bắc, tiên bảo vệ sinh mạng. Giữa trưa voi, soi sáng tất cả chúng sinh. Cứu giải trừ tai ương, biến tà ma trở chính nghĩa. Lệnh tuân theo!”
Niệm xong, một lá bùa vàng từ túi tạp dề bay vút , lao thẳng về phía !