Vó ngựa như bay, thấy biến mất, như ngựa thần lướt tầng mây, ngay cả thiên lý mã bình thường cũng đuổi theo kịp.
Bốn con ngựa như hoà bóng đêm mà chạy, tốc độ thế , mà xe ngựa vô cùng vững vàng, một chút xóc nảy cũng .
Giống như mặt đất nâng lên, cực kỳ vững vàng.
Bên trong xe ngựa, hai viên minh châu loé ánh sáng trong suốt, ánh sáng mờ mờ chiếu rọi , thể thấy hai bóng một một tựa xe ngựa.
“Khụ khụ, thu tin tức, ngài xem xem.” Một thanh âm già nua vang lên, chứa đầy ý vị giễu cợt.
Lão niên nhân (lão già) ngay ngắn bên trong xe ngựa, thần tình đầy ý hướng tới nam tử tuổi nhỏ hơn đang dựa và xe, đưa tin tức mới bồ câu mang tới.
“Chuyện gì?” Nam tử nhỏ tuổi hơn đang khép hờ mắt dưỡng thần, thấy mở mắt , tiếp nhận tin mà lão nhân đưa qua.
Thanh âm trầm thấp, chứa đầy sự gợi cảm thể diễn tả bằng lời.
“CÁI GÌ, ĐẠI HÔN? CƯỚI VỢ?” Rồi đột nhiên, thanh âm trầm thấp đổi, tiếng nghiến răng nghiến lợi vang lên, cả đang liền bật thẳng dậy, giận tái cả mặt. (cell: há há, you – know – who )
Bên trong xe ngựa, nhiệt độ đột nhiên hạ thấp nhiều, gió lạnh thổi thổi qua lạnh cả sống lưng.
“Hắc hắc, hắc hắc.” Thanh âm già nua cực lực nén , nhưng sắp tiếng đến nơi.
Mặt của lão nhân tràn đầy tươi , nhưng cũng dám lớn tiếng, đành xoay chỗ khác….vất vả nén phong cảnh ngoài cửa sổ.
“Về Hậu Kim.” Người trẻ tuổi mặt chợt loé qua tia tự tiếu phi tiếu, giống như tức giận, mà cũng chút buồn , vung tay gõ lên vách xe ngựa.
Xe ngựa nhất thời đầu, lập tức hướng về phía Hậu Kim quốc phóng .
Gió đêm thanh lương, trăng sáng như nước.
Thủ đô Hậu Kim quốc.
Trấn thủ Tây Nam, Dật Nha thành – thủ đô Hậu Kim – phồn vinh hơn nhiều so với thủ đô Thiên Thần quốc.
Ngã tư đường đầy qua , cửa hàng san sát, cực kỳ náo nhiệt.
“Thế nào, quen?” Trên đường cái phố Bạch Hổ của Dật Nha thành, Thái tử Hậu Kim – Thần Phi – một trường bào vàng nhạt, Lưu Nguyệt bên .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-107.html.]
Vẫn một trường bào màu nguyệt bạch như , cách ăn mặc khá tuỳ ý, nhưng chính phong cách ung dung tuỳ tiện , cũng khiến đường thường xuyên đầu .
“Rất náo loạn.” Lưu Nguyệt thản nhiên trả lời một câu.
Từ lúc tuyên bố tin tức nàng sắp kết hôn với công chúa gì gì đó đến giờ, phủ tướng quân của nàng, quả thực thành cái chợ.
Hôm nay Lại bộ thượng thư đến đây, ngày mai là Lễ bộ thi lang, đó còn Công bộ thị lang, thành một hàng dài dứt.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nàng gặp, nhưng nàng khả năng giao tiếp để moi tin tức gì từ họ, bởi , Lưu Nguyệt bộ ném cho Vân Triệu xử lý.
Thái tử Hậu Kim Thần Phi, liền nở nụ , nửa ngày mới chậm rãi : “Không kết giao cùng bọn họ cũng chuyện gì.”
Dừng một chút, Lưu Nguyệt : “Giờ lành định , ngày tám tháng là ngày lành tháng , Lễ bộ bắt đầu chuẩn , ngươi yêu cầu gì thì hãy tự với bọn họ.”
Lưu Nguyệt , ân (ừ) một tiếng, biểu hiện nóng ruột, mà cũng lạnh lùng.
Thần Phi thấy , , lòng gật đầu: “ , hôm nay gặp Tam , Vương phủ của ngay sát bên cạnh phủ tướng quân của ngươi, nhân cách vẹn, điểm lỗ mãng, bất quá, cũng chấp nhận .”
Lưu Nguyệt trong tai, hiểu ý tứ, đây là mối uy hiếp, là của Thái tử a.
Trong lòng suy tính của riêng , thần sắc mặt vẫn đổi.
“Điện hạ, điện hạ.” lúc , một nam tử mặt còn trẻ đột nhiên từ trong đám bước , thấp giọng gọi.
Thần Phi thấy , dừng bước: “Chuyện gì?”
Lưu Nguyệt cũng dừng cước bộ, đầu nam tử trẻ tuổi chạy đến.
Mặt chữ điền, qua thật trẻ tuổi, phỏng chừng cũng kém hơn nàng bao nhiêu, mày rậm mắt to, là thần, xem bước chân, hẳn là học qua võ công.
Bất quá, mấy thứ đó trọng yếu, quan trọng là…..khuôn mặt thực quen mắt.
Lưu Nguyệt khỏi đánh giá nam tử trẻ tuổi quen với Thần Phi thật kỹ, quả thật quen, nhưng mà nàng nhớ thấy qua ở nơi nào.
Nam tử trẻ tuổi chạy tới vài bước, vững bên Thần Phi, Lưu Nguyệt, gì.
Thần Phi thấy : “Không .”
Trong mắt nam tử trẻ tuổi chợt loé tia kinh ngạc, nhưng cũng điều gì, lấy trong lồng n.g.ự.c một tờ giấy nhỏ buộc chặt.