“Ngân châm.” Lưu Nguyệt lạnh lùng một tiếng.
Thị vệ bên cạnh lập tức dâng lên, Lưu Nguyệt đưa tay tiếp nhận, ở đầu vai Phỉ Nghiêm chọc một chút, chỉ thấy một dòng m.á.u đen chảy , tanh hôi.
Lưu Nguyệt thấy , xem xét tứ chi của nâng tay lên .
Da thịt hảo, hề vết thương.
Chính lúc lơ là, đầu ngón tay Lưu Nguyệt cử động một chút, hồng ngân nhỏ xíu liền biến mất, hề lưu dấu vết.
“Điểm huyệt trăm hối, đản trung của , sẽ .” Đứng lên, Lưu Nguyệt trầm giọng phân phó.
Thủ lĩnh thị vệ chồm hổm bên cạnh , nhanh như cắt điểm hai huyệt trăm hối cùng đàn trung Phỉ Nghiêm.
Vừa xong, m.á.u đen đang tràn lan liền thong thả xuống .
Trong lúc Lưu Nguyệt xem xét, Thần Phi vẫn gì, lúc Lưu Nguyệt nhíu mày liền hỏi : “Thế nào ?”
Lưu Nguyệt lắc đầu : “Thực cổ quái. Ta thấy qua loại độc , chỉ thể khống chế cho độc tràn lan, giải .”
Vân Mộng Hạ Vũ
Thần Phi , lướt qua thị vệ chung quanh.
Mọi nhất tề cúi đầu. Hiển nhiên, bọn họ cũng hề đây là độc gì.
“Người , bế , theo .” Thấy , Thần Phi trầm ngâm trong nháy mắt, nhanh liền .
“Vâng.” Thủ lĩnh thị về lập tức xé áo, bao lấy tay, đơc Phỉ Nghiêm lên.
“Ngươi cũng theo .” Nhìn Lưu Nguyệt một cái, Thần Phi hướng nàng gật đầu.
Lưu Nguyệt gì nhiều, chỉ ừ một tiếng, liền đuổi kịp phía .
Đoàn lập tức đầu , hướng tây thành mà .
Tốc độ nhanh, chỉ bằng vài cú khinh công,đoàn một căn phòng đen thui.
Mọi vật đều đen xì, trừ bỏ đen cũng chỉ đen, màu sắc nào khác. Ở cửa hai con sư tử đen bằng đá, thoạt cực kì dữ tợn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-109.html.]
Chung quanh hề bất kì bóng nào, tràn đầy một cảm giác âm trầm, giống như nuốt chửng .
Lưu Nguyệt lên tấm biển hắc phòng, Tây Hán.Đây là con át chủ bài của hậu Kim quốc, là ba năm nàng tìm kiếm cũng thăm dò , Tây Hán.
Trong mắt chợt lóe lên một tia lạnh, phí hết tâm huyết còn cầu , giờ đây nàng thoải mái bằng cửa chính.
Đoàn đến gần căn phòng cũng ai tiến lên gõ cửa, đại môn oanh một tiếng liền mở , hai mặc đồ đen nghênh đón.
“Thái tử điện hạ …”
Hai còn xong, Thần Phi vung tay lên chặn họng, : “Phỉ Nghiêm trúng độc, tứ đường chuẩn .”
Hai , sắc mặt liền biến sắc. Một lui , bay nhanh trong.
Người còn tiến lên , Phỉ Nghiêm trong lòng thủ lĩnh thị vệ sắc mặt khó coi, liền phóng về phía Tây hán nội phòng.
“Ngươi theo.” Thần Phi đầu với Lưu Nguyệt một câu, cũng theo sát phía .
Mà đàm thị vệ phía , đều lui , canh bên cạnh đại môn Tây Hán, theo .
Lưu Nguyệt thấy gì, theo Thần Phi Tây Hán.
Đại môn phía hai đóng .
Chồng chất, đại môn vẻ nhỏ bé đáng chú ý, nhưng bên trong lớn tưởng tượng , hẳn là thể chứa một dãy phòng bình thường bên trong.
Lưu Nguyệt qua một lượt, nhất đường, nhị đường, tam đường đều tự phân chia nơi chốn, cửa đình viện, cái gì cũng thấy.
Âm trầm, một cũng .
Đi nhanh qua hành lang rộng lớn, cuối cùng bước theo Thần Phi phạm vi của tứ đường.
Tây Hán tứ đường, chuyên chế độc cùng giải độc.
Hai nội đường, một gian phòng to như chính điện của hoàng cung Hậu Kim quốc, dựa vách tường là một đống hỗn độn nhưng sắp xếp trật tự.
Mùi thuốc đông y nồng đậm lan tỏa, nhiều hỗn hợp, thể nhận rốt cuộc là nguyên liệu gì.
Phòng trong tĩnh lặng, hiện giờ ba đó, hai trung niên sắc mặt khó coi, một trẻ tuổi.