Giữa đại sảnh, Lưu Nguyệt ngẩng đầu liếc bầu trời đỏ rực.
“Ta đến xem chút náo nhiệt.” Vân Triệu lướt qua ngoài cửa sổ, một màu đỏ rực rỡ, mỹ lệ, lập tức tủm tỉm với Lưu Nguyệt.
Người của Lưu Nguyệt g.i.ế.c ở bên trong, sẽ hủy diệt bộ Tây Hán.
Nhất cử lưỡng tiện, thực sự hề uổng phí công sức.
Lưu Nguyệt cúi đầu Vân Triệu một cái, mặt hiện lên một nụ bí hiểm.
Không nhiều lời cùng Vân Triệu, ngón tay Lưu Nguyệt khẽ cử động, một chuỗi âm nhận bay về phía lục đường chủ.
Mà Vân Triệu sơ qua tình huống trong đại sảnh, đè thấp thanh âm với Lưu Nguyệt : “Ta giúp một chút, xem cảm tạ như thế nào?”
Dứt lời, bay lên một cái, chặn đường rút của Thần Phi.
Giết Hậu Kim quốc chủ, cũng g.i.ế.c thái tử Thần Phi, Hậu Kim loạn cũng sẽ còn khả năng đe dọa với các nước khác nữa.
Lưu Nguyệt cũng để ý tới Vân Triệu, chỉ khóe miệng tươi , thâm thúy. Tạ ơn như thế nào? Tự nhiên sẽ tạ ơn thật .
Tiếng đàn phá , thế tới dào dạt, Lưu Nguyệt hề chần chừ, tay chính là sát chiêu, hướng tới lục đường chủ, nhanh cực kì.
Ngọn lửa bay lên , xuyên qua cả mây xanh.
“Không , điệu hổ li sơn.” Vùng ngoại ô, Tây Hán giữa một mảnh c.h.é.m giết, đột nhiên thấy ánh lửa đầy trời, nhất thời kinh hãi.
“Mau về, quốc chủ gặp chuyện.” Trong tiếng kinh hãi, một phi ngựa đến, phun tin tức cơ hồ khiến Tây Hán chôn chân mặt đất.
Nhất đường chủ cùng nhị đường chủ , lập tức sắc mặt đại biến, điên cuồng hét lên một tiếng : “Đi.”
Không quan tâm đến đối thủ trong tay, nhanh chóng bay về phía Phiêu Kị tướng quân phủ.
Cả trăm của Tây Hán cùng lên, giờ đây nhóm áo trắng cũng cản , một đám thoát khỏi vòng vây, nhanh như chớp, chạy đến Phiêu Kị tướng quân phủ.
Những áo trắng bịt mặt vẫn dây dưa cùng Tây Hán, thấy cũng đuổi theo, liếc mắt , lập tức lẩn khuất trong rừng cây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-146.html.]
Cảnh xuân tươi , thời tiết thực .
“Phanh.” Một âm thanh lớn phát , Lưu Nguyệt xông đến mặt lục đường chủ, một ngụm m.á.u tươi cuồng phun , vạt áo tan nát.
Máu tươi từ da thịt thẩm thấm ngoài, vết m.á.u đỏ thật nhỏ bao phủ bộ cơ thể lục đường chủ, chỗ nào là vết thương trí mạng.
Lạnh lùng gợi lên khóe miệng, Lưu Nguyệt cũng thèm tới lục đường chủ vẫn đang sừng sững, đầu thủ thế với trong sảnh.
“Huynh , mau, binh mã cửu thành sắp đến đây.” Vừa thủ thế xong, Vân Triệu g.i.ế.c Thần Phi đột nhiên vọt , đè thấp âm thanh với Lưu Nguyệt.
Hắn từng bước lao , sắp đuổi kịp Thần Phi, nghĩ tới Thừa tướng Hậu Kim thừa dịp loạn lạc bỏ chạy, mang theo tổng đốc cửu thành phi nhanh đến, kịp thấy Thần Phi đang chạy loạn.
Ba vạn cấm quan, cho dù thể g.i.ế.c Thần Phi, khác cũng thể g.i.ế.c , đây là chuyện hề lợi.
Lưu Nguyệt , quát to : “Đi.”
Một tiếng đàn bay lên, liều c.h.ế.t xông khỏi đại môn.
Tiếng đàn ngân lên, nơi qua ai dám chắn.
Đã thất đường chủ, những còn ở đây, ai thể là đối thủ của Lưu Nguyệt.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tất cả ám vệ ngụy trang thành binh lính, lập tức tụ tập lưng Lưu Nguyệt xông cửa.
Ra phủ, lên ngựa, nhanh như bão táp.
Linh nhân nghệ kĩ (tạm hiểu là gánh hát ) bốn phía nhập dòng hỗn tạp,hết thảy an bài đều kĩ càng, tỉ mỉ, một chút dấu vết cũng để .
“Đuổi theo cho .” Có đại quân hộ giá, thái tử Hậu Kim Thần Phi cũng sợ, suất lĩnh quân đội, phóng ngựa Phiêu Kị tướng quân phủ, thấy Lưu Nguyệt cùng Vân Triệu bỏ trốn.
Quay đầu ngựa, đại quân đuổi theo sát nút.
Hai mắt đỏ rực, Lưu Nguyệt chạy như điên vùng ngoại ô, Vân Triệu theo sát phía .
Một vạn cấm vệ quân theo sát phía dời, tiếng vó ngựa rầm rập, cuồng loạn mà mãnh kiệt, chấn vang thủ đô Hậu Kim, cơ hồ ngay cả đất đêu rung động ầm ầm.