Mà Hiên Viên Triệt căn bản dừng , lợi kiếm trong tay hung hăng xẹt qua đại thụ mắt, chỉ thấy kiếm quang chớp động, cây c.h.é.m thành nhiều mảnh.
Một chiêu c.h.é.m tới, Hiên Viên Triệt cũng thèm , tay bắt lấy khối gỗ bay trong trung ném bờ sông phía .
“Bám lấy.” Lãnh khốc hét lớn, tuyệt đối là mệnh lệnh.
Khối gỗ bay trong trung, khó khăn lắm mới dừng ngay chân ba Thu Ngân, Ngạn Hổ, Mộ Dung Vô Địch. Không hề sai lệch.
Ngay khi Hiên Viên Triệt ném mạnh khối gỗ tới, ba nhanh chóng nhún chân, khinh công lên bờ.
Lúc mỗi thả xuống, Hiên Viên Triệt ném một khốc gỗ đến, ngay chân ba , nổi lềnh bềnh mặt sông.
Cá sấu phía chỉ thể lực bất tòng tâm, căn bản thể đụng chạm đến.
Nhóm Thu Ngân võ công cao bao nhiêu, thể thoát khỏi sự công kích hung mãnh của cá sấu , ai hiểu rõ hơn Hiên Viên Triệt.
Hắn vẫn là cùng Lưu Nguyệt lên bờ giúp đỡ một chút, ba bọn họ căn bản cần giúp đỡ.
Khinh công, một lát ba Mộ Dung Vô Địch lên đến bờ.
“Ông trời của .” Từng bước lên bờ, kịp nghỉ một chút, Ngạn Hổ đầu thoáng qua con sông phía , nhất thời kinh hãi mở miệng lớn thật lớn.
Nhóm cá sấu xa xa lúc nhúc đang cuồng tiến tới đây, bộ mặt sông lúc , đông nghìn nghịt màu gỉ sét gớm ghiếc.
Nếu bọn họ chậm thêm chút nữa, chỉ sợ bây giờ chỉ đối mặt với mấy con cá sấu như .
Mà chỗ bọn họ , nước sông lúc cuồng, vô cá sấu đang truy đuổi đồng bạn thương.
Răng nanh sắc nhọn , trắng nhởn dày đặc, hung mãnh tranh giành thể của đồng bạn thương, chiến đấu kịch liệt.
Huyết sắc vẩy khắp nơi, hỗn hợp m.á.u trong nước nhanh tràn lan khắp nơi.
Mùi m.á.u tươi nồng đậm, tràn ngập gian.
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-162.html.]
Xa xa, ngày càng nhiều cá sấu tới, chiến đoàn ngừng mở rộng, ngừng tăng lên.
Khóe mắt rút rút gân, Mộ Dung Vô Địch sờ soạng mặt. Lớn tuổi như , tới bây giờ còn gặp qua quái thú như , thiết huyết vô tình như thế.
“Đi, chúng nó sắp lên bờ.” Lưu Nguyệt bãi cỏ, lướt qua mặt nước cuồng, nâng bước chạy tới sườn núi cao cao phía .
Cá sấu chính là động vật lưỡng cư, tuy rằng cá sấu lên bờ, tính công kích bằng, vẫn thể ứng phó, nhưng giữa rừng núi nguy hiểm như thế , thể giữ bao nhiêu sức lực thì giữ.
Không cần Lưu Nguyệt nhiều lời, Hiên Viên Triệt thấy cá sấu đang bò lên bờ, nhất thời hai lời, chạy tới sườn núi phía theo Lưu Nguyệt.
Sườn núi cao cao, cũng chỉ là một sườn núi nhỏ, nhưng tầm rộng, thể bao quát cảnh vật chung quanh.
Đứng sườn núi, Lưu Nguyệt đón gió, quét mắt bốn phía, nguy hiểm, chỗ tồi.
Lập tức đầu lôi kéo Hiên Viên Triệt, tỉ mỉ xem xét, hiện tại mới chút thời gian, đám ong vàng thương ?
“Không việc gì.” Hiên Viên Triệt thấy , vuốt tóc Lưu Nguyệt, .
Ong vàng nhanh, cũng chậm, tuy rằng rơi trúng một sông cá sấu, nhưng ong vàng hại.
Lưu Nguyệt Hiên Viên Triệt, quả thật thương, lập tức gật đầu : “Chàng nghỉ ngơi một chút .” Vừa xoay , thẳng.
Quan sát hết chung quanh, nguy cơ phía phản ứng mau lệ chính xác, đây mới là chân lí của cuộc sống sinh tồn trong rừng cây.
Hiên Viên Triệt ôm lấy Lưu Nguyệt, đột nhiên : “Cùng .”
Lưu Nguyệt nhận thấy ý trong lời của Hiên Viên Triệt, khỏi đầu. Có cái gì buồn ?
Ánh mắt đảo qua, phía Hiên Viên Triệt ba đang đó.
Chỉ thấy Mộ Dung Vô Địch cùng Thu Ngân mặt coi như chút đổi, nhưng Ngạn Hổ vẻ mặt tội nghiệp nàng, mệt đến thở hổn hển, dám xuống.
Trên mặt ba đều ong vàng đốt đến sưng vù, nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mà khó coi, đôi mắt trông mong nàng, như thế nào cũng cảm giác đáng thương.
Lưu Nguyệt thấy thì hiểu rõ, khóe miệng tựa tiếu phi tiếu ( mà như ), kéo Hiên Viên Triệt : “Hảo.” Xong liền xuống.