Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 164

Cập nhật lúc: 2024-12-05 05:41:11
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lưu Nguyệt thoáng qua ba đang dậy theo, trong thần sắc lạnh nhạt mang theo chút khen ngợi. Trẻ nhỏ dễ dạy.

“Vậy….”

“Cái gì ?” Lời mới , Hiên Viên Triệt phía đột nhiên nhướng đầu lên, nhíu mày xa xa .

Lưu Nguyệt lập tức đầu, theo tầm mắt của Hiên Viên Triệt.

Xa xa, một mảnh rừng cỏ xanh tươi, loáng thoáng mấy điểm nhỏ di động.

Cách quá xa, rõ.

“Hình như là .” Mộ Dung Vô Địch trầm ngâm trong nháy mắt.

Điểm nhỏ phi nhanh đến đây, lớn nhỏ đủ cả, nhưng mà đằng , còn mấy chấm nhỏ cỡ đầu ngón tay, di chuyển tương đối mau.

“Là .” Lưu Nguyệt lúc thấy rõ ràng, suy nghĩ, đầu Hiên Viên Triệt một cái.

Nơi nguy hiểm như thế , ngoài bọn họ còn khác, khó mà nghĩ đến nổi.

Nhíu nhíu mày, Hiên Viên Triệt xa xa, nơi là sâu trong rừng rậm, xem những võ công tuyệt đối kém, nếu cũng đến nơi .

“Tốc độ thực nhanh.” Thu Ngân bình tĩnh về xa xa, trầm giọng .

Một khắc vẫn chỉ lớn cỡ đầu ngón tay, một khắc ảnh to bằng ngón tay cái, những tốc độ nhanh.

“Một, hai, ba… sáu .” Ngạn Hổ , .

Vân Mộng Hạ Vũ

“Làm tốc độ thể nhanh như ?” Mộ Dung Vô Địch tay cầm trường kiếm. Tốc độ nhanh như tung hoành trong , võ công cũng sâu lường , cẩn thận.

Cẩn thận phía , Lưu Nguyệt đột nhiên nhíu nhíu mày.

“Không đúng, bọn họ đang lẩn trốn.”

“Không nhanh, cái gì đó đang đuổi bọn họ.”

Lưu Nguyệt cùng Hiên Viên Triệt đồng thời , xong, hai cùng .

“Không thấy cái gì cả.” Ngạn Hổ rướn cao cổ.

Phía sáu , cái gì cũng , thấy báo, hổ, sư tử, chó săn, phía cũng thực nhân hoa, nhện độc, xà độc. Vậy cái gì đuổi bọn họ? (kinh nghiệm gớm)

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-164.html.]

Năm nhất thời trần mặc, mở to mắt chăm chú.

Càng ngày càng gần, sáu như bay, tốc độ giống như truy phong trục nguyệt, cách gần thể thấy .

Đi đầu là một bóng trắng phiêu phiêu, phi như bay đến.

“Độc Cô Dạ.” Tập trung ở phía , mặt Hiên Viên Triệt chợt lóe tia kinh ngạc, hai mắt trầm xuống.

“Tại là bọn họ?” Mộ Dung Vô Địch kinh ngạc trợn mắt.

Lưu Nguyệt khoanh hai tay ngực, mặt chợt lóe qua chút lãnh trầm. Ngạo Vân thái tử ở yên ở Ngạo Vân, chạy tới rừng rậm gì?

Chẳng lẽ ngày đó ở Hậu Kim, đến võ lâm đại hội chẳng qua là thuận đường, mục đích thật sự chính là nơi ?

Nơi cái gì đáng giá để khiến từ ngàn dặm xa xôi, từ phía bắc chạy đến phía nam, xuyên qua bộ đại lục?

Hai mặt , đồng loạt nhíu nhíu mày.

“Đi, đừng để bọn họ thấy.” Mộ Dung Vô Địch quyết định thật nhanh, trầm giọng .

Rõ ràng bọn Độc Cô Dạ đang lẩn trốn, đúng lúc, bọn họ cũng theo tranh giành hồn thủy cùng mấy đó. Hắn bỏ trốn là việc của , bọn họ tìm đồ của bọn họ, can thiệp chuyện của .

Ngạo Vân quốc thái tử c.h.ế.t ở chỗ , đó là nhất.

“Từ từ.” Hai tay khoanh ngực, Lưu Nguyệt về phía , thản nhiên .

“Hắn sắp thấy .” Hiên Viên Triệt Độc Cô Dạ vốn định chuyển sang hướng khác, đột nhiên chạy về phía bọn họ, lạnh lùng tiếp lời.

Không cần gì thêm, bọn họ tại nơi cao nhất, Độc Cô Dạ thấy.

Thả , nhanh như chớp.

Chỉ thấy Độc Cô Dạ một áo trắng, trong tay ôm một nữ tử, phi nhanh đây, thần sắc vẫn lạnh thanh như , lạnh như băng, hề chút biến đổi.

mày nhíu chặt , mặt hiện lên chút tiều tụy.

Mà phía là mấy đại thị vệ, vẻ mặt sớm xanh mét, thực khó coi.

“Khinh Thủy, Vô Nhai, Lưu Trình, Lí Mộ.” Thu Ngân nhanh điểm qua tứ đại thị vệ theo Độc Cô Dạ.

Tất cả đều là cao thủ một của Ngạo Vân quốc, là Đại thống lĩnh chấp chưởng bốn mươi vạn binh lực của Ngạo Vân quốc, cư nhiên đều xuất hiện ở đây.

Loading...