Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 174

Cập nhật lúc: 2024-12-05 05:41:26
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phía là một cây cầu kéo dài qua khe núi rộng lớn, nối liền hai vách đá với , vực núi phía sâu thấy đáy, tiếng nước chảy tí tách chính là từ trong đó truyền đến, loáng thoáng.

Ngay bên , gió núi lạnh thấu xương phi múa, nhất địa thanh u.

Lưu Nguyệt tưng bước dừng phía vách đá, ngửa đầu ngừng hít sâu.

Gió núi trong lành lướt qua, mang đến hương vị đặc hơn, rõ ràng hơn, cho đầu óc tỉnh táo trở .

Theo sát phía Lưu Nguyệt – Độc Cô Dạ, cũng từng bước dừng bên vách núi, khép hờ đôi mắt cảm nhận gió mát, thể thất thố.

Gió núi thổi qua, Lưu Nguyệt nhanh chóng hồi phục sự trầm tĩnh, đem chủy thủ vai rút .

Huyết sắc văng khắp nơi, nhiếm hồng cây cỏ xanh tươi bên .

Trên mặt một chút đổi cũng , Lưu Nguyệt cúi lau sạch vết m.á.u khô chủy thủ, lướt qua thứ.

Không ai, bọn Hiên Viên Triệt còn ngoài.

Hơi nhíu mày, chướng khí lợi hại như , bọn họ thể ….

Huyết sắc từ đầu vai chảy , Lưu Nguyệt căn bản khong cảm giác gì, giống như bình thường.

Độc Cô Dạ bên cạnh mở mắt , đem hết thảy thu trong mắt, thấy chậm rãi tiến lên, đầu ngón tay điểm nhẹ đầu vai Lưu Nguyệt, che huyệt đạo chung quanh vết thương.

Huyết sắc, lập tức ngừng .

Lưu Nguyệt thấy nghiêng đầu Độc Cô Dạ một cái, hai gò má đỏ ửng trong chướng khí biến mất, dung nhan trong trẻo lạnh lùng như , thở lạnh lẽo nghiễm nhiên.

Lưu Nguyệt gật gạt đầu với Độc Cô Dạ, cũng nhiều lời.

Cái cũng chỉ là ngoài ý , đối với hai chỉ là ngoài ý mà thôi, ho để truy cứu, cũng bọn họ .

Lưu Nguyệt nàng còn vô duyên vô cớ giận chó đánh mèo.

Gật gật , dậy, Lưu Nguyệt nghiêng đầu quét qua chung quanh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-174.html.]

Độc Cô Dạ thấy , hai tay chắp lưng, Lưu Nguyệt một cái, lạnh lùng mở miệng : “Vương của cùng đường với .”

Một câu đầu đuôi, lập tức cho đôi mắt Lưu Nguyệt trầm xuống.

Chậm rãi đầu, Lưu Nguyệt bình tĩnh Độc Cô Dạ, trong mắt hiện lên tia nguy hiểm.

Độc Cô Dạ vẫn trong trẻo lạnh lùng như cũ, một chút cũng vì nguy hiểm trong mắt Lưu Nguyệt mà đổi, ngẩng đầu một mảnh chướng khí mờ nhạt màu lam, chậm rãi : “Ngươi cùng , Hiên Viên Triệt cùng Thanh Liên.”

Khi Lưu Nguyệt bắt lấy tay , kinh ngạc, theo bản năng đầu , chỉ thấy cách giữa Thanh Liên và Hiên Viên Triệt gần, cách gần như , nhất định là cùng .

“Ý của ngươi là gì?” Lưu Nguyệt nắm chủy thủ, thanh âm lạnh vài phần.

Rời mắt khỏi chướng khí màu lam, Độc Cô Dạ cúi đầu Lưu Nguyệt cả tỏa lãnh khí, thản nhiên : “Tự ngươi hiểu .”

Hơi thở trầm lãnh , sớm Lưu Nguyệt hiểu .

Bọn họ hai công phu như , còn thiếu chút nữa bọ mê hoặc trong chướng khí, Hiên Viên Triệt và Thanh Liên ở cùng một chỗ, như còn cần nhiều lời ?

Hắn , Thanh Liên cũng võ công, càng thể chống chướng khí hung mãnh như .

Hai mắt giương lên, Lưu Nguyệt đột nhiên lạnh lùng : “Ta tin tưởng Triệt của .”

Nàng tin tưởng , nàng hiểu tình cảm của đối với nàng, nàng thể nhận Độc Cô Dạ, cũng thể nhận Thanh Liên.

Vân Mộng Hạ Vũ

Độc Cô Dạ Lưu Nguyệt khẳng định vạn phần, hai tròng mắt lam hắc càng trầm xuống.

“Tin tưởng?” Độc Cô Dạ thản nhiên lập hai chữ nữa, khóe miệng trào phúng.

Nếu mắt là Lưu Nguyệt, cũng sẽ khống chế , nếu Hiên Viên Triệt nhầm Thanh Liên thành Lưu Nguyệt, nam nhân xúc động, rõ hơn Lưu Nguyệt.

Không gì thêm, hai chữ “tin tưởng” , thêm nụ tròa phúng đó, cho Lưu Nguyệt nhíu mày, chủy thủ trong tay nắm chặt.

Nhìn năm ngón tay Lưu Nguyệt nắm chặt chủy thủ, Độc Cô Dạ vuốt mái tóc dài phía , thản nhiên : “Sao tức giận? Hiên Viên Triệt sơm muộn gì cũng là Thiên Thần Vương, tam cung lục viện bảy mươi hai phi. Việc sớm muộn ngươi cũng đối mặt, y tay ngươi đoạn sợ các nàng khi đến ngươi đầu (?).” (Su : bất lực hiểu theo 2 nghĩa liền, chả cái nào đúng nữa)

Sự thản nhiên trong lời , trong khắc gợi lên lửa giận của Lưu Nguyệt.

Năm ngón tay nắm chủy thủ kêu răng rắc. Tam cung lục viện bảy mươi hai phi.

Loading...