Nàng từng nghĩ tới vấn đề , ở trong mắt nàng, Hiên Viên Triệt chính là của nàng, của một nàng, một vợ một chồng, thiên kinh địa nghĩa (việc bình thường, tự nhiên, lẽ đương nhiên).
Chính là nàng quên mất, nơi thế kỉ hai mươi mốt, nơi là thời đại của ba vợ bốn nàng hầu, thời đại mà một quân vương cả đống phi tần.
Một nam nhân cũng kiểm điểm, cũng trung trinh, cũng một đời chỉ yêu một .
Nữ nhân cũng , trong mắt bọn họ là thiên kinh địa nghĩa.
Đặc biệt là những sinh trong hoàng thất, loại quan niệm giữ gìn trinh tiết chỉ vì một càng là chuyện mơ tưởng giữa ban ngày.
Chậm rãi đầu, hai mắt chăm chú chướng khí màu lam.
Hiên Viên Triệt, tin tưởng , đừng để thất vọng.
Hiên Viên Triệt, tin tưởng , phản bội , hậu quả của nó thường gánh nổi .
Hơi thở chậm , dần hạ hỏa, áp chế cơn giận, chỉ còn sự bình tĩnh.
Hai tròng mắt ngắm chướng khia lam nhạt, trong đáy mắt Lưu Nguyệt thể bất kì cảm xúc nào.
Kiếp liên hệ với bất kì điều gì, nếm qua yêu hận.
Kiếp , trời ban tặng cho, trân trọng đối đãi.
Là Hiên Viên Triệt cho yêu một , quý trọng một , là cho tình cảm chân thành, sinh tử hối hận.
Không thể dễ dàng phá hỏng nó, cần hủy hết tất cả yêu hận của nàng.
Nàng sẽ cứu , nàng cũng sẽ tìm .
Nếu cửa ải qua , dễ dàng đánh vỡ hết thảy, như thì dù hôm nay nàng ngăn cản, nhưng sẽ một ngày nào đó chuyện tái diến.
Tình yêu, là chuyện của hai , chuyện của một .
mà, nếu hôm nay hủy hết tâm ý của nàng, nàng dám cam đoan nàng sẽ cái chuyện kinh khủng đến cỡ nào, chính nàng cũng .
Ánh mặt trời vàng mật, gió núi thổi vù vù.
Bên vách núi mắt, tiếng nước chảy loáng thoáng truyền đến, một mảnh yên tĩnh, cây cối dày đặc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-175.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Đứng thẳng đón gió một lạc.
Độc Cô Dạ bên cạnh Lưu Nguyệt, vẻ mặt lãnh đạm của nang, trong mắt xẹt qua một tia thản nhiên, nhiều, chắp hai tay lưng, ngắm vách núi đen ở bên .
Sóng vai mà , đều lạnh như băng, cũng bất cứ tình cảm gì.
Nhiều chấm màu vàng chạy ngoài, lọt hết mắt.
“Mẹ nó, thật là chướng khí lợi hại.” Người trong chướng khí màu lam nhạt nhoáng lên một cái, Khinh Thủy vẻ mặt đỏ bừng chui .
“Thiếu chút nữa khống chế .” Cách Khinh Thủy một trượng, Lí Mộ theo sát phía cũng vọt , đầy mồ hôi.
Hai lao , lập tức hít lấy hít để từng ngụm khí trong lành.
Lưu Nguyệt thản nhiên lướt về phương hướng bọn họ .
“Thái tử, việc gì chứ?” Hít mấy ngụm khí trong lành, Khinh thủy bình tĩnh , tới bên Độc Cô Dạ hỏi.
Độc Cô Dạ lạnh lung lắc đầu, cũng gì.
Khinh Thủy theo cũng hiiểu rõ tính cách , lập tức cũng hỏi , lướt qua bên , một tiếng : “Thanh Liên công chúa chạy ?”
Tiếng dứt, cách bọn họ vài chục trượng, Mộ Dung Vô Địch đột nhiên từ xa vọt , hai theo sát phía cũng lao – Ngạn Hổ cùng Thủ hạ của Độc Cô Dạ, Thiên Nhai.
“Phi phi, cái chướng khí quái gì, thiếu chút nữa khiến lão tử mất mặt.” Ngạn Hổ cuồng xông lên lên đỉnh núi, kịch liệt hô hấp khí, hung hăng nhéo mặt .
“Mê tình thêm ảo ảnh, quỷ, thật là lợi hại!” Thiên Nhai một bên sờ sờ mặt, một bên tới bên Độc Cô Dạ.
Mộ Dung Vô Địch khá lớn tuổi, ngược lửa nóng kích thích, vẻ mặt bình tĩnh. Thấy Lưu Nguyệt bên , liền tới.
Rõ ràng cùng đường bước chướng khí, cư nhiên đến lúc , cách xa như .
Lưu Nguyệt Mộ Dung Vô Địch, Ngạn Hổ, Thiên Nhai lao , ánh mắt đảo qua vị trí đó, thấy bóng dáng Hiên Viên Triệt.
Năm ngón tay theo bản năng nắm chặt , Ngạn Hổ cũng đều , cùng Thanh Liên còn thấy .
“Nguyệt Nhi, tại thương?” Nhanh chóng tới, Mộ Dung Vô Địch liếc mắt một cái liền thấy vết thương của Lưu Nguyệt, nhíu mày.
Chướng khí là độc, nhưng bên trong cũng nguy hiểm gì, tại thương? Chẳng lẽ đánh cùng Độc Cô Dạ?