Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 178

Cập nhật lúc: 2024-12-05 05:41:33
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Đi .” Mộ Dung Vô Địch, Thu Ngân, Ngạn Hổ thấy lập tức bước nhanh theo.

Độc Cô Dạ vẫn sát ở vách núi, mắt hai đôi bàn tay đang hòa , Thanh Liên đang hôn mê trong ngực, mắt chút đổi theo , quyết định…

Cây cầu duy nhất nối hai vách đá với , tới giữa, liền dừng .

Phía , vực đá sâu thẳm, âm trầm đen tối.

“Đuổi tới .” Thiên Nhai cuối cùng đột nhiên sợ hãi kêu một tiếng, từ trong chướng khí xa xa toát một tầng màu đen.

Thực nhân nghĩ đuổi theo.

“Chém.” Không đầu , Hiên Viên Triệt mặt hiện lên sự quyết tuyệt.

“Chúng trở về?” Mộ Dung Vô Địch ngẩn , c.h.é.m đứt cầu, bọn họ cũng còn đường lui.

“Núi rừng rộng lớn như , còn sợ đường .” Lưu Nguyệt chậm rãi ném một câu.

Cùng lúc đó, Độc Cô Dạ dấu cho Thiên Nhai ở phía , chém, lo đường trở .

Ba đều là quyết định nhanh chóng, liếc mắt một cái cũng thể nhận điều đó.

Khinh Thủy phía Thiên Nhai thấy , trường kiếm trong tay xoay một vòng, hướng tời phần giữa yếu ớt nhất của cây cầu c.h.é.m tới.

Hai đạo kiếm quang chợt lóe, ở giữa cây cầu gãy ầm ầm, rơi xuống vách đá đen tối, thật lâu còn thấy tiếng gì nữa.

Mà ở bên cây cầu, thấy lập tức chuyển động nhanh hơn, khinh công vài cái liền lên tới vách đá bên .

Xoay , Thực nhân nghĩ màu đen đến bên đầu cầu, căn bản thấy cuối.

, thấy cuối thì , phía cái vực , dù chỉ là cách bằng ngón tay cái, chúng nó cũng dám phi qua.

Màu đen tụ tập một chỗ, bao giờ còn là nỗi uy h.i.ế.p nữa.

Nhìn , Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt đầu nhanh về phía , giống như ở nơi sơn cùng thủy tận còn đường, thể thấy một thôn nhỏ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-178.html.]

Tâm tình , việc càng nhanh chóng, trèo qua vách núi cao cao, tầm mắt trải rộng, xuống mảnh đât rộng lớn trù phú, một khung cảnh tuyệt .

“Trời ạ, là nó, là nó…” Mộ Dung Vô Địch chằm chằm khung cảnh kì diệu phía , đột nhiên khiếp sợ mở to miệng, một ngón tay chỉ xuống .

Bá chủ rừng mưa, uốn lượn tung hoành.

Chỉ thấy ở chân núi là một hồ nước sâu thẳm màu xanh bích bồng bềnh, uốn lượn, ánh mặt trời hoa mĩ chiếu xuống, tỏa ánh sáng ngọc.

Ánh sáng lấp lánh, xa hoa.

Mà trong màu xanh , một hình màu trắng uốn lượn, tung hoành xinh , tùy ý đùa nghịch trong làn nước.

Ngạo thị quần hùng, duy ngã độc tôn (mạnh hơn tất thảy, quân vương duy nhất).

“Li long.” Thanh Liên công chúa tỉnh từ khi nào, kịp nhớ chuyện khi hôn mê, cảnh tượng mắt cho sợ hãi đến há hốc.

“Hô mưa gọi gió, lấy nước nhà, chiều cao trăm trượng, vảy sáng như bạch kim.” Hiên Viên Triệt chậm trãi , nắm c.h.ặ.t t.a.y Lưu Nguyệt.

“Long xà ngàn năm.” Độc Cô Dạ buông Thanh Liên công chúa, ánh mắt khóa chặt sinh vật màu trắng lam bên .

Vân Mộng Hạ Vũ

Mấy lời đó rơi tai, Lưu Nguyệt từ chối cho ý kiến, ngàn năm long xà cái gì, li long, hô mưa gọi gió? Nó chính là bá chủ rừng mưa, cách khác, nó chính là đại mãng xà.

Trong nước cá mập bá chủ, mà mặt đất, thể uy h.i.ế.p địa vị bá chủ của mãng xà, cho nên, thấy bọn họ đến Ngàn Năng Sơn tìm long xà gì đó, nàng nó chính là đại mãng xà, ngoại trừ nó , còn cái gì thể gọi là long xà?

“Đi.” Độc Cô Dạ thoáng qua Lưu Nguyệt, đột nhiên lạnh lùng ném một chữ, phi xuống .

Phía , Thanh Liên, đám Khinh Thủy lập tức đuổi theo.

Từ phía , Thanh Liên ngừng gì đó cùng Độc Cô Dạ, tiếng nhỏ, bọn họ thấy, lẽ là cách bắt mãng xà .

“Đi mau, nếu bọn họ sẽ đoạt .” Ngạn Hổ thấy lập tức phóng xuống .

Đường là do Vương phi của bọn họ dẫn tới, Độc Cô Dạ đến đây, chỉ sợ dễ dàng như , hiện tại long xà ngàn năm tìm , Độc Cô Dạ muôn xuống tay , chuyện tiện nghi như .

“Hoảng cái gì.” Ngạn Hổ xong, Lưu Nguyệt đột nhiên tiếp, ảnh Độc Cô Dạ xa, lạnh lùng .

Bọn họ những , chả lẽ nàng , nẫng tay của nàng, chuyện dễ dàng.

Loading...