Ta nháo cùng các ngươi, cũng chống các ngươi, chờ, chờ Hiên Viên Triệt trấn an thiên hạ, chờ các ngươi giảm bớt sự sợ hãi, bình tĩnh .
Uất ức, mắng, chịu, tin tưởng và Hiên Viên Triệt nghênh đón mưa gió xong sẽ bình an.
mà nghĩ tới, nghênh đón chúng là mũi tên của các , ngươi là phụ vương của Hiên Viên Triệt, ngươi mà chịu nổi, ?”
Thanh âm lạnh như băng, gằn từng tiếng, tựa như lời bén nhọn, đ.â.m đau buốt, càng đau hơn bất kì ai.
Đỗ Nhất theo sát phía Lưu Nguyệt, gắt gao cửa Thiên Thần cung, nơi , hôm nay, cho dù chủ nhân gì, cũng sẽ theo.
“Không cần kích động…”
“ kích động, con nó, hôm nay để g.i.ế.c ngươi, xem ngươi kích động .” Lưu Nguyệt nghiến răng.
Hiên Viên Dịch thấy dậy, Lưu Nguyệt chậm rãi : “Ngươi cùng quả nhân, quả nhân cho ngươi xem chút đồ vật, ngươi sẽ hiểu .”
Dứt lời, cũng chờ Lưu Nguyệt nhiều lời, dậy dùng sức xoa bóp tay vịn của long ỷ, bạch ngọc phía , một trận răng rắc tiếng vang, phía vách tường chậm rãi để lộ một cánh cửa.
Hiên Viên Dịch xoay lên phía .
Lưu Nguyệt thấy cũng kiềm chế lửa giận, theo hiên Viên Dịch cửa ngầm.
Hiên Viên Dịch còn sợ, nàng sợ cái gì.
Nàng thật rốt cuộc là cái gì, cho bọn họ g.i.ế.c nàng? Rốt cuộc nàng sẽ cái gì?
Một cầu thang sâu thẳm bày , ven đường ánh sáng minh châu nhu hòa, đem thứ hiện rõ ràng.
Một mật thất nhỏ mà tinh vi.
Không trưng bày gì đó phiền toái, cũng y phục đẽ cùng bảo bối, càng linh đan diệu dược, kim sa bột bạc, đơn giản, thậm chí đơn sơ.
Tiến mật thất, Lưu Nguyệt cũng chú ý tới mấy đồ vật khác, ánh mắt một bức họa trong mật thất tối đen hấp dẫn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-209.html.]
Đôi mắt hồn, đầy ý , mĩ nhân khuynh quốc khunh thành đang nửa nửa gốc cây tùng, một cây cầu nhỏ nước chảy qua, non núi vây quang, tuyệt thế vô song.
Nhíu mày, cần xem dung nhan của chính , Lưu Nguyệt thể xác định trong bức tranh giống hệt nàng.
Bức tranh …..
“Nàng là mẫu của ngươi.” Không đợi Lưu Nguyệt trong lòng khẳng định, Hiên Viên Dịch bức hoạ cuộn tròn chậm rãi .
Vân Mộng Hạ Vũ
Lưu Nguyệt mặt mày khẽ động, tướng mạo như nếu mẫu nàng thì ai tin, bất quá cho dù là mẫu của , thì liên quan gì đến nàng?
Lập tức nghiêng đầu Hiên Viên Dịch trầm giọng : “Vậy thì ?”
Lời , Lưu Nguyệt Hiên Viên Dịch vẻ mặt si mê bức tranh, mặt mày trầm , ánh mắt lộ rõ nhu tình, đột nhiên, một ý niệm cực kì hoang đường lóe trong óc Lưu Nguyệt.
Bí mật giấu kín như , ánh mắt pha lẫn giữa sự ái mộ và phiền não….
Nhớ , ba năm trong Đông cung của Thái Tử, Hiên Viên Thừa vẻ mặt mỉm và lời khi chết, đột nhiên vang lên bên tai Lưu Nguyệt. Các ngươi tuyệt đối khả năng.
Năm ngón tay nhanh chóng nắm chặt , chẳng lẽ…
“Nếu ngươi dám là con gái ngươi, sẽ bóp c.h.ế.t ngươi.” Thanh âm cực kì lãnh khốc xơ xác tiêu điều, Lưu Nguyệt nháy mắt lạnh như băng.
Đế vương lăng nhăng, khó bảo …
Trong tai vang lên lời của Lưu Nguyệt, Hiên Viên Dịch ngửa lớn: “Ngươi nếu là con gái của , lúc thể tứ hôn cho ngươi cùng Triệt Nhi, còn trình độ chu đáo như .”
Lưu Nguyệt lời , nét mặt lạnh như băng nháy mắt dịu , cũng đúng, nếu nàng là con gái Hiên Viên Dịch, khác , Hiên Viên Dịch thể , sẽ thể tứ hôn cho các con của thành một đôi, nàng là hồ đồ.
Nhìn bức tranh mắt, Hiên Viên Dịch chờ Lưu Nguyệt chuyện, tự mục đích của bản : “Mẫu của ngươi đến từ một nơi thần bí, nếu năm đó Mộ Dung Vô Địch tùy tiện đánh bừa, cứu mạng của nàng, nàng cũng sẽ gả cho Mộ Dung Kiên đến độ kết hôn, để trả ơn cứu mạng.
Không so đo địa vị, bất nhập tông miếu, tiến từ đường của nhà Mộ Dung, chỉ một thị địa vị, cho thể tưởng tượng.” (Tiến trong từ tiến cử nàng?) (Su : xin giải thích một tẹo, phần in đậm nghĩa là ‘ so đo địa vị, khi c.h.ế.t cần nhà Mộ Dung thờ cúng, hôn lễ cùng MDK’, tiến từ đướng ý chỉ kết hôn ạ)
Lưu Nguyệt lời của Hiên Viên Dịch gần như thì thào tự với bản , nhíu nhíu mày. Cuối cùng thì với nàng mấy cái , chẳng lẽ chuyện liên quan tới mẫu nàng?
Nhẹ nhàng vuốt ve hình ảnh nữ tử xinh mặt bức tranh, khuynh quốc khuynh thành, Hiên Viên Dịch thanh âm thật chậm: “Sau mới , nàng vì cái gì như thế, aizzz, uổng phí một mảnh tình cảm của chúng .”