Đêm đen phong tật, mưa lạnh nhè nhẹ rốt cuộc thể ngưng kết ở trung, theo bầu trời rơi xuống đất, nhè nhẹ rơi rơi, trái tim lạnh băng.
Phóng ngựa chạy như điên.
Trong đêm đen, Lưu Nguyệt một màu vàng nhạt như một tia chớp đánh giữa bầu trời đêm tối đen, chạy gấp mà , sắc bén cực kỳ.
Mưa nhỏ, từng giọt đánh mặt, của nàng, mát lạnh áp chế lửa nóng tức giận trong lòng nàng.
Nếu Hách Thượng Vân Triệu khởi đầu, nếu Độc Cô Dạ tụ thế, nếu bọn họ liên thủ tạo thành cục diện hôm nay.
Nàng cũng sẽ phát hiện.
Nàng vẫn là tiểu vương phi, vẫn là của Thiên Thần quốc.
Mà sẽ xảy tình huống hiện tại , Hách Thượng Vân Triệu, Độc Cô Dạ, nàng g.i.ế.c c.h.ế.t bọn họ, rút da, rút gân bọn họ.
Ai cho nàng sống , nàng tuyệt đối cho bọn họ càng thêm thể sống .
Chạy như điên nhanh, một sát khí dày đặc, cơ hồ xuyên qua khí.
Vùng ngoại ô Thiên Thần quốc, ba năm đây cũng tại nơi , hoàng gia tổ chức săn bắn, hiện tại cỏ dại mọc thành bụi, bộ một vùng bao phủ bởi màu đen.
Ba năm đây xảy đại hỏa, thiêu hủy nơi tam thất sơn, đến bây giờ đất đai vẫn đều là màu đen, dày đặc.
Thanh thanh cổ đạo, mưa lạnh nhè nhẹ.
Một , một ngựa chặn đường, phía bóng đen thật mạnh.
Một mặc trường bào màu tím đậm, một tuấn mã màu trắng, lúc đó Độc Cô Dạ đang ở sơn đạo, bóng màu vàng đang chạy đến, rốt cục mà chờ đến.
Một phen kéo dây cương dừng ngựa, cả Lưu Nguyệt lạnh như băng Độc Cô Dạ mắt.
Hai bên , trong đêm tối lạnh như băng phát thở lớn mạnh.
Chậm rãi vươn tay hướng tới Lưu Nguyệt, Độc Cô Dạ : “Ta chờ nàng lâu, theo .” Vươn tay hướng tới Lưu Nguyệt giơ cao, thật sự khẳng định.
Lưu Nguyệt Độc Cô Dạ, mặt Lưu Nguyệt hiện lên sát khí bức , ngôn lạnh lùng : “Ngươi xứng.”
Độc Cô Dạ thấy nhíu nhíu mày, cánh tay vươn lên vẫn hề lùi về.
“Một nam nhân ngay cả nữ nhân của chính đều thể bảo hộ , , càng xứng.” Thực nhẹ nhàng, nhưng lời khí phách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-214.html.]
Quanh Độc Cô Dạ vẫn bao phủ sự lạnh lùng, cái loại lạnh lùng coi rẻ hất thảy trong thiên.
Lưu Nguyệt lời , lửa giận cơ hồ bốc lên tận trời.
“Huynh , theo .” Ngay tại lúc Độc Cô Dạ hết lời, trong nháy mắt, một hướng khác. một đạo thanh âm vang lên, quần áo bộ đều là màu đen, đúng là Hách Thượng Vân Triệu.
“Huynh , đến Tuyết Thánh quốc của , ngươi cái gì thì cái đó, tuyệt đối ai thể khó dễ ngươi, Tuyết Thánh quốc chúng cũng bất kì nào cũng thể khó.”
Hách Thượng Vân Triệu tóc Lưu Nguyệt giữa màn mưa bụi thấm ươn ướt, mỏng manh như , nhưng vô cùng bén nhọn, trông như một đầu sư tử thương, cho thể khống chế chính .
Trong khí lạnh lẽo, nhất thời lửa giận văng khắp nơi.
Độc Cô Dạ, Hách Thượng Vân Triệu, cách một đêm tối mờ mịt, liếc mắt một cái, giữa đêm mưa gió, lửa giận cực hạn, tương đương bén nhọn.
Hai dòng nước xiết, theo hai phương hướng bắt đầu khởi động.
Người theo phía bọn họ, nhất tề tiến lên một bước, khí buộc chặt.
Đều đến đây, hảo, hảo.
Mắt thấy trung tâm của mục tiêu oán hận xuất hiện cùng một lúc, Lưu Nguyệt lửa giận ngút trời càng như lửa cháy lan đồng cỏ, quất ngựa hướng tới Độc Cô Dạ đang chặn đường phía phóng , chủy thủ sắc nhọn vung lên: “Còn chạy, mơ tưởng.”
Cùng với tức giận, lửa giận tận trời, chủy thủ rùng hướng thẳng Độc Cô Dạ đ.â.m tới.
Độc Cô Dạ hai tay vung lên, xoay một cái tránh của Lưu Nguyệt một kích, hộ vệ phía thấy , nhất tề tiến lên một bước, động thủ can thiệp.
Vân Mộng Hạ Vũ
Độc Cô Dạ thấy nâng tay, ngăn động tác của hộ vệ ở phía .
Lưu Nguyệt phẫn nộ, thể đoán , một khi như , hãy để nàng tiêu tan cơn tức giận , chỉ cần cơn tức giận thể tiêu tan hết thì .
Dung nhan lạnh như băng, hai tay vung lên, song chưởng bay nhanh như múa, Độc Cô Dạ vung chưởng phản thủ liền hướng Lưu Nguyệt lên.
Đã từng thử qua sự lợi hại của LN, thể lơ là khi đánh với nàng , nhất thời cả bay lên , đối đầu trực tiếp với nàng.
Chủy thủ phá , nhanh như tia chớp.
Chưởng lực quét ngang, thể dẻo như rắn.
Trong đêm đen, cơ hồ rõ hình Độc Cô Dạ cùng Lưu Nguyệt, chỉ thể thấy một mảng màu tím đậm và một mảng màu vàng, giao tại một chỗ.
Mưa càng lúc càng lớn , mưa phùn bắt đầu nhè nhẹ rơi, dần dần liên miên, giọt mưa nhè nhẹ cắt qua khí, rơi xuống mắt đất gây lên tiếng động.
Gió thu bay lên, cứ như ở sơn đạo, càng phát cái lạnh cho cảm thấy thấu xương tủy.