Tai chuyện của mấy đó liên quan gì đến , tay Lưu Nguyệt trong tay áo chậm rãi nắm chặt.
Nàng nhớ nơi , thế nhưng chẳng qua là một quyển sách cổ, lẽ chính là một truyền thuyết gì sánh từ hàng nghìn năm kể , lẽ là Thiên Phương đàm (Nghìn lẻ một đêm), lẽ chỉ là lấy lông gà tiễn (Su : chuyện hoang đường, chắc , chỉ dịch nó như rứa a), lấy một quyển sách nàng chùn bước, đem nàng là đứa ngốc?
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Hai mắt trầm xuống, Lưu Nguyệt chằm chằm Âu Dương Vu Phi bình tĩnh như thường, lạnh lùng .
Quyển sách nếu rơi tay thường, nhất định cũng chỉ là Thiên phương đàm, mà đều tin tưởng, Ậu Dương Vu Phi với nàng, rốt cuộc là ai?
Vỗ vỗ sách cổ trong tay, Âu Dương Vu Phi cong khóe miệng : “Đọc nghìn quyển sách bằng nghìn dặm đường, khéo, vặn qua nơi , chỉ đơn giản thôi.”
Tự nhiên thoải mái, tựa như nơi cũng chỉ là một thành trấn bình thường.
Lưu Nguyệt ngay tức khắc trong mắt trầm xuống, từng qua?
Không đợi Lưu Nguyệt , cặp mắt hồ ly của Âu Dương Vu Phi giương lên bằng vẻ mặt nghiêm nghị, Lưu Nguyệt : “Trước năm nước tiến đánh thảo phạt, phía bọn họ chằm chằm như hổ đói, Lưu Nguyệt, chắc cần nhắc nhở ngươi tình cảnh nguy hiểm lúc của Thiên Thần và Hiên Viên Triệt.
Vân Mộng Hạ Vũ
Năm nước, lẽ thể chống , bọn họ, ngay cả năng lực liều mạng cũng .” Nói đến hai chữ bọn họ, Vu Phi vẫy sách cổ trong tay.
“Như , từng cứu một của bọn họ, một chút đền đáp của bọn họ, cho ngươi xem, chính ngươi đánh giá một chút thế lực hai bên, quyết định.”
Nói đến đây, Vu Phi tay giơ lên, ném về phía Lưu Nguyệt, đồng thời phía thêm một viên thuốc màu trắng nhỏ như ngón út.
“Ăn .”
Lưu Nguyệt thắc mắc nhiều, nàng chết, cứu nàng.
So sánh thực lực, , nàng ngược nơi đó cái tài năng gì.
Không lời dư thừa, Âu Dương Vu Phi từ trong tay áo lấy một bình sứ cỡ một ngón tay, khi mở , thì đổ lên mặt đất hai giọt.
Trong suốt óng ánh trơn bóng, vô sắc vô vị, giống như giọt sương ban mai nhất vô nhị.
Giọt sương rơi mặt đất, Lưu Nguyệt chỉ cảm thấy trong nháy mắt, lấy Vu Phi trung tâm, tất cả cây cỏ trở nên khô héo.
Bách hoa héo tàn, cỏ cây tàn lụi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-224.html.]
Trùng trùng điệp điệp, cỏ ngã xuống, cỏ kế tục.
Trên mặt lạnh giá nhanh chóng bắt đầu sợ hãi, Lưu Nguyệt tình cảnh mặt, đầu tiên thật sự lời.
Đó là một loại xơ xác, đó là một loại gần như cuộn sóng cuồn cuộn cuồng hướng về phía , đoạt hết thảy sinh mệnh rõ ràng như thế, hết thảy sắc xanh.
Nơi qua, cây cối cao tới vài chục trượng nhanh rụng lá lả tả, lá cây xanh ngắt từ phía chân trời rơi xuống, trong phút chốc, chỉ còn cây trơ trụi.
Con bướm , ong mật, côn trùng nô đùa giữa bụi hoa , dường như gặp một bức tường vô hình, đều nhao nhao từ trung rơi xuống, mất tính mệnh.
Phạm vi khô héo càng lúc càng lớn, càng ngày càng rộng.
Gần như nháy mắt, vốn đang thơm ngát hương hoa, bướm bay ong múa thần tiên, trở thành một mảnh yên ắng như tờ.
Chỗ tầm mắt thể thấy , chỉ hoa cỏ tàn lụi, chỉ chim bướm diệt gọn, chỉ dày đặc sự tiêu điều vắng lặng.
Toàn bộ sinh mệnh trong mảnh đất đó, ngay lập tức đoạt mạng sống, chỉ còn sự c.h.ế.t chóc và hoang liêu.
Chỉ là hai giọt nước, trong vòng mười dặm còn một gốc cây ngọn cỏ, diệt sạch bộ.
Nắm chặt nắm tay, một mảnh lạnh buốt, đó là mồ hôi lạnh.
Độc thật là lợi hại, thật coi thường hết thảy lợi hại, Lưu Nguyệt chậm rãi lướt qua nơi , một mảnh khô héo, một mảnh vắng lặng.
Nếu như hạ độc đến Thiên Thần, hạ trong hoàng cung….
Lưu Nguyệt rùng một cái, tốc độ và sức mạnh như thế, cái gì thể chống .
Đây vẫn chỉ là bọn họ đền ơn cứu họ một mạng thôi, chỉ là thủ đoạn nhỏ mà thôi, cũng lợi hại như , nếu……..
Thiên Thần, Hiên Viên Triệt ………..
Chậm rãi nhắm mắt, năng lực như , khó trách thể khiến mấy nước e ngại như thế, hiện tại bọn họ như thế quả là quá mức thường.
“Đây chẳng qua là chỉ là bình thường nhất, nơi nào phàm là ai phận đều , Mộ Dung Lưu Nguyệt, truyền thừa thế lực nghìn năm, điều vô duyên vô cớ.