Vừa xong, thủ lĩnh mười sáu thế lực xung quanh nhất tề cũng lạnh theo.
Cho dù ngươi sớm chuẩn thì , đối phó với mười bảy thế lực bọn họ, còn đủ tư cách.
Tiếng đàn vẫn như cũ du dương trầm bổng, Lưu Nguyệt chậm rãi đàn, thấy ngược nở nụ ôn hòa: “Cường long bất áp địa đầu xà (nôm na là “rồng mạnh cũng đấu bọn rắn lít nhít”), bản vương tiễn khách, các vị nếu ở , chứng tỏ các vị khiêu khích bản vương.” Thanh âm chậm rãi vang vọng trong tiếng đàn, Lưu Nguyệt nghiêng đầu về phía .
Thủ lĩnh mười bảy thế lực , sắc mặt nhất tề trầm xuống, xem nàng định trêu đùa bọn họ.
Hừ lạnh một tiếng, thủ lĩnh mười bảy thế lực dồng loạt vung tay lên, thật nghĩ khi đến bọn họ cái gì cũng chuẩn bịsao, truyện , thể xưng hùng ở khô sa mười thành, thể như ngày hôm nay, ai cũng bình thường.
Động tác tay còn đang dừng giữa trung, thủ lĩnh Đột Quyết cầm lấy cây gỗ gần đó, đột nhiên cảm giác trung phía bình thường, vô ý thức giương mắt thoáng qua trung, tức khắc biến sắc lớn tiếng : “Cháy, ở phía Bạch Mộc Tộc.”
Tiếng dứt, các vị thủ lĩnh xung quanh, lập tức đầu cùng về phía đó.
Chỉ thấy ở phía Nghiên Cổ thành của Bạch Mộc Tộc, lúc lửa cháy rực trời, ánh lửa đẻ, thiêu rụi tất cả những trái tim lạnh giá.
Khói đặc cuồn cuộn, lao thẳng lên trời.
Thủ lĩnh Bạch Mộc Tộc Hàn Phi trong nháy mắt sắc mặt đại biến, sào huyệt của , thiêu cháy mất.
Lưu Nguyệt động thủ với Bạch Mộc Tộc .
Tất cả thủ lĩnh các thế lực, về phía Bạch Mộc Tộc đang cháy lớn, sắc mặt cũng bắt đầu vặn vẹo, trong lòng cũng hiểu rõ, Bắc Mục Trung Nghĩa vương hạ thủ với Bạch Mộc Tộc .
Bạch Mộc Tộc – thế lực lớn nhất trong mười thành Khô Sa, nàng một phát đem đốt?
Lửa cháy rực trời, chắc chắn thiêu hủy bộ Bạch Mộc Tộc, mới chỉ một trận lửa thôi, Bạch Mộc Tộc rơi tay giặc ?
Trong lòng thấp thỏm yên, năm ngón tay nắm chặt bội đao, thế lực nhất trong mười thành Khô Sa của bọn họ, cứ im lặng tiếng như mà kết thúc?
Bắc Mục Trung Nghĩa vương mạnh đến bậc nào?
Có bao nhiêu thủ đoạn đang ẩn nấp chờ bọn họ nhảy ?
Tâm, bộ căng thẳng, bọn họ đánh giá thấp Bắc Mục Trung Nghĩa vương mặt .
Tiếng đàn bay bổng, hoa đào tươi , kỳ hoa sáng rực, là khúc nhạc tiếp khách khách nhân, đặc biệt vui vẻ.
Lưu Nguyệt vỗ cầm, dần thu nụ mặt, đổi thành một tầng lãnh khốc, ánh mắt đảo qua mười sáu thế lực vẻ mặt căng thẳng, trầm giọng : “Không hiện tại đủ tư cách ?”
Thanh âm lạnh buốt, đang hỗn loạn chợt xơ xác tiêu điều.
Không ai vội vàng phản bác , thế lực của Lưu Nguyệt, cần xem xét .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-248.html.]
Tiếng đàn bay bổng, Lưu Nguyệt thấy thế chậm rãi : “Bản vương để các vị cho bản vương chút mặt mũi, sống cùng yên vô sự, nếu các vị chịu, thì cũng đừng trách bản vương vô tình.
Trên địa bàn Bắc Mục , sẽ để kẻ xuống kiêu ngạo, ở mặt Trung Nghĩa vương , là rồng thì ngươi xuống, là hổ cũng xuống cho .”
Đột nhiên hét lớn một câu cuối cùng,cùng với đó tiếng đàn cao vút lên, cho mấy thế lực đang nhất tề rùng .
“Đượcđươợc, ngọc thạch câu phần (cả 2 bên đều chịu tổn thất), chúng đây cùng thử xem.” Trong mắt Hàn Phi hiện lên màu đỏ thị huyết, thở cuồng bạo cơ hồ đ.â.m thẳng trung.
” Ai sợ ai, ngươi cho là….”
” Ầm.” Những thủ lĩnh khác còn xong, hai mắt Lưu Nguyệt chớp cái, mười ngón nhanh như thiểm điện vẽ một vòng cây đàn.
Hơn mười đạo phong nhận đột nhiên b.ắ.n , khí thế rào rạt.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hơn mười thủ lĩnh thế lực đều là hùng thảo nguyên, một võ công nhưng bằng Lưu Nguyệt, tức khắc đều b.ắ.n trúng ngực, oanh một tiếng đánh bay về phía .
Song Lưu Nguyệt tay chừng mực, dù đánh bay, một cũng thương.
” Mụ nội nó, ngươi yêu nữ ….” Thủ lĩnh dân tộc Nữ Chân Khoát Ba Lực vẻ mặt hung hãn như dã lang thảo nguyên, gầm gừ nhảy dựng lên, đánh tới về phía Lưu Nguyệt.
Lưu Nguyệt cũng di chuyển, vẫn như cũ thong thả ung dung vỗ về cầm, thản nhiên : “Bản vương g.i.ế.c các ngươi, dễ như trở bàn tay, ngọc thạch câu phần, .
Cùng lắm thì Bắc Mục cần mười thành nữa, cái nơi đất đai cằn cỗi bạc màu cây cỏ cũng sinh trưởng , cũng , chỉ điều.
Sinh mệnh chỉ một, hôm nay bản vương thành các ngươi, ngày xưa, hoàng thổ chôn xương, cũng một vui mừng.” (Su: thú thiệt là chả hiểu gì , c.h.é.m cả đấy =,.=)
Giọng nhẹ nhàng, theo gió tung bay.
Thủ lĩnh mười sáu thế lực đang nổi quạu, nhất tề ngưng mi, hình dừng một chút.
Bọn họ ngu, ý tứ của Lưu Nguyệt, bọn họ rõ.
Song là hùng, là hảo hán, c.h.ế.t thì chả gì cả, huống chi hôm nay bọn họ nếu bọn họ chống đối Trung Nghĩa vương , về Khô sa mười thành là thế lực hỗn tạp nhất thiên hạ của bọn , bọn họ cũng thể hưởng thụ quyền tự chủ tự cường.
Dựa võ công của Trung Nghĩa , g.i.ế.c bọn , thật dễ dàng.
Mọi cũng kẻ ngốc, ai cũng sẽ hy sinh vô ích.
Thân hình mặt đất, mười sáu thủ lĩnh, trầm tư.
Chỉ thủ lĩnh Bạch Mộc tộc – Hàn Phi giống như phát điên, xông lên phía , Bạch Mộc tộc của còn, sợ.
Âu Dương Vu Phi thấy ngón tay b.ắ.n , một cúc áo bay , ddannhs trúng huyệt đạo của Hàn Phi, Hàn Phi lảo đảo một cái, chân mềm nhũn, ngã về phía , quỳ xuống mặt Lưu Nguyệt, động cũng động.