Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 251
Cập nhật lúc: 2024-12-07 02:52:02
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mắt, đột nhiên nhăn mi, chăm chú Lưu Nguyệt, Tiêu thái hậu trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên trượt xa khỏi trọng tâm câu chuyện, : “Ngươi vì đến nơi đây? Ngươi chống ai?”
Hỏi là trực tiếp và lạnh giá.
Lưu Nguyệt cau mày cũng chăm chú Tiêu thái hậu, hỏi thật kỳ quặc, oán khí mặt Tiêu thái hậu, Lưu Nguyệt đột nhiên quyết định đánh cuộc một phen.
” Có ỷ thế h.i.ế.p , lấy cái c.h.ế.t của trượng phu uy h.i.ế.p rời xa trượng phu , đến đây, vì một ngày tiêu diệt chúng nó.”
Vang vang mà mang theo sát khí tuyệt đối, khiến trong nháy mắt Tiêu thái hậu vô cùng kinh ngạc, quyết tuyệt và như đinh đóng cột như thế, cần nhiều lời, thể rõ tất cả chuyện.
Bóng đêm dày đặc, Tiêu thái hậu một căm hận và phẫn nộ, nhưng chậm rãi biến mất, tiêu tan bầu trời đêm.
Đi lên hai bước, Tiêu thái hậu xốc lên vạt áo phía gáy Lưu Nguyệt, dấu vết đỏ tươi, dường như xác nhận cái gì đó, xong đột nhiên nở nụ , một nụ chút dữ tợn: “Tốt, .”
Tràn đầy vui sướng, khiến khuôn mặt Lưu Nguyệt bỗng chốc trầm xuống, nàng cùng Triệt xa cách, nàng .
Cảm giác sự phẫn nộ của Lưu Nguyệt, Tiêu thái hậu buông tay lui phía từng bước, chằm chằm khuôn mặt của Lưu Nguyệt tựa hồ thì thào tự : “Nạp Lan thị cũng ngày hôm nay, , chính là cái giá bọn họ trả khi bọn họ cưỡng ép chia rẽ , đây chính là cái giá trả của họ.”
Nhìn Tiêu thái hậu bình tĩnh giờ chút điên cuồng, Lưu Nguyệt càng nhíu mi: “Chia rẽ , bọn họ cũng chia rẽ ngươi?”
Nếu như , Tiêu thái hậu vì thế.
Không đợi Lưu Nguyệt đoán xong, Tiêu thái hậu đột nhiên giật lụa trắng , khuôn mặt hủy hoại , trong bóng đêm khủng bố như quỷ mỵ.
” , vì cái quy củ đáng c.h.ế.t đảo , bọn họ g.i.ế.c trượng phu , hủy dung mạo của , bức một nhà ba chúng vĩnh viễn sinh tử chia cách.
Nếu cho phép chúng gả cho ngoại nhân, vì đây giả bộ hào hiệp để cho chúng du ngoạn tới mười tám tuổi, gieo nhân nào gặt quả , ha ha, ha ha, ha ha.”
Không ngừng liên tục ba tiếng, dáng vẻ điên cuồng, nhưng khiến phát lạnh từ trong xương cốt.
Cũng là một đáng thương, cũng là một đồng mệnh tương liên, cũng là một thể liên hợp giúp đỡ, Lưu Nguyệt trong nháy mắt hiểu rõ.
Cười ba tiếng xong, Tiêu thái hậu bộ bình tĩnh , chậm rãi che mặt , Lưu Nguyệt : “Ngươi cùng ai?”
” Thiên Thần quốc chủ, Hiên Viên Triệt.”
(Su: lâu lắm mới thấy cái tên của , cảm động quá mất)
” Thiên Thần quốc, Hiên Viên Triệt, qua.” Năm đó khi ngoài du lịch, qua thiên tài Thiên Thần , chẳng qua khi đó còn nhỏ.
” Muốn huỷ diệt bọn họ, vì chọn thảo nguyên ?” Không lời dư thừa, Tiêu thái hậu trực tiếp hỏi.
” Ta còn hai năm, vùng Trung Nguyên bố cục thành, chỉ thảo nguyên còn thể liều mạng, hơn nữa, là một loại trực giác.” Lưu Nguyệt trả lời cũng ngay thẳng.
Nàng một loại trực giác , một loại cảm giác thẳng thắn dối trá.
Nghe , Tiêu thái hậu quả nhiên gật đầu, đột nhiên : “Trực giác lắm, Trung Nguyên đều là một đám bỏ , một cái bá chủ nghìn năm, một cái Minh đảo hải ngoại họ liền sợ tè quần, hừ, vô dụng cực kỳ, nô tính, ngươi chọn đến thảo nguyên là đúng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-251.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Người thảo nguyên chỉ phục chính , Minh Đảo, bá chủ nghìn năm, bọn họ từng qua, phục tùng chúng nó, quả thực chính là chuyện hài.
Năm đó, nếu Khả Hãn và nhiều bản lĩnh, mới để bọn thành công, g.i.ế.c trượng phu , nếu là hiện tại, ai cũng thể đụng đến trượng phu, ai cũng đừng hòng ở trong Bắc Mục đụng một cọng tóc của Khả Hãn.” Âm vang mạnh mẽ, ngữ khí pha lẫn bi phẫn.
Lưu Nguyệt , trong mắt sáng ngời, nghĩa là thảo nguyên vốn là chống bọn họ, chống Minh Đảo?
Bi phẫn chẳng qua là trong nháy mắt, Tiêu thái hậu chú ý tới tia sáng trong mắt Lưu Nguyệt, lạnh lùng : “Cho dù năm đó và Khả Hãn thua bọn họ, những tới g.i.ế.c trượng phu cũng một ai thể sống sót trở về, dũng sĩ Bắc Mục nhiều vô kể, cuối cùng cũng để một sống. Nhiều năm như , Minh Đảo rõ ở chỗ , nhưng dám tới xâm phạm, chính là lý do , dám g.i.ế.c của thảo nguyên , là trả giá cực kì lớn.”
Nhiệt huyết sôi trào, Lưu Nguyệt nắm chặt tay: “Ta cần sự giúp đỡ của ngươi.”
Tiêu thái hậu Lưu Nguyệt chút dài dòng, đáp.
Ngày đó, nàng đầu tiên trông thấy Lưu Nguyệt, con gái của Nạp Lan Thủy, khuôn mặt chính là bằng chứng.
Hơn nữa, bên cạnh còn Âu Dương Vu Phi, thế gia vọng tộc thứ hai Minh Đảo, sớm là vị hôn phu của con gái Nạp Lan Thủy, là Vương tương lai của Minh Đảo.
Hắn tuy rằng từng gặp qua nàng, nhưng, nàng từng gặp , mặc dù khi đó mới chỉ hơn mười tuổi.
Hai cùng đến, nhất định là toan tính.
Bởi , nàng đặc biệt chú ý đến họ, đem hai nàng là ai , ở Bắc Mục, im lặng tiếng mà g.i.ế.c c.h.ế.t bọn họ.
Chẳng qua là, chủ ý của nàng còn thực hiện , hôm nay trong triều đình, Khố Tạp Mộc ngốc nghếch thể sức khen ngợi Lưu Nguyệt tài giỏi thế nào , thể dâng tấu xin cho nàng nắm giữ binh quyền của quân cơ – Bắc Mục Nam viện.
Một đám quần thần Bắc Mục bại não thể vỗ n.g.ự.c trầm trồ khen ngợi, để nàng lệnh.
Nếu Lưu Nguyệt chấp chưởng binh quyền Bắc Mục của nàng, Bắc Mục của nàng chỉ bộ đều rơi tay nàng, mà còn rơi tay Minh Đảo.
Không, nàng tuyệt đối cho phép.
Vì , hôm nay động thủ, vốn tưởng rằng nhiều chúc rượu nhiều như cho Lưu Nguyệt say khướt, nhưng nghĩ đến nàng bắt tận tay.
” Minh Đảo và , nó , cùng nó vĩnh viễn là địch nhân.” Lưu Nguyệt chăm chú Tiêu thái hậu nhíu mi, đột nhiên lên tiếng.
Tiêu thái hậu , cong khóe mắt Lưu Nguyệt: “Vĩnh viễn là địch nhân? Ngươi còn phận của ngươi, cho nên mới như .”
“Không, , Nạp Lan là quốc họ của Minh Đảo, huyết mạch Hoàng tộc.
thì ? Ta ham vinh hoa phú quý, quyền khuynh thiên hạ, chỉ là cùng yêu mến nắm tay đến cuối đời.
Minh Đảo càng cho quyền lực tuyệt đối, càng phá hoại , chèn ép , phận đó, thèm, cũng cần.”
Không đến mức như đinh đóng cột, bình thản, thế nhưng bình thản như , khiến nhận sự chán ghét và quyết tâm tận trong cốt tủy.
Tiêu thái hậu thế thật sâu Lưu Nguyệt một lúc lâu, Lưu Nguyệt cũng nhúc nhích, cùng Tiêu thái hậu đối mặt, hoa lửa văng khắp nơi, tĩnh lặng im ắng.
Một lúc lâu , Tiêu thái hậu chậm rãi nở nụ : “Không, ngươi phận của ngươi, ngươi nếu như , ngươi nên hiểu rõ, bản ngươi chính là vũ khí sắc bén để đối phó với Minh Đảo.”