Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 259

Cập nhật lúc: 2024-12-07 13:35:43
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thanh âm ngăn run rẩy, như là cực kỳ hoảng sợ.

Hơn mấy đại trọng thần và Ngạo Vân quốc chủ trong chính điện thấy , khỏi khó hiểu, càng đề cao cảnh giác, cùng nghiêng đầu .

Vừa thấy vật, sắc mặt Ngạo Vân quốc chủ trong nháy mắt đại biến, ầm một cái lên, ngón tay run run chỉ cái gì đó án, nên lời.

xó xỉnh nào đó của Long án, đoan đoan chính chính để một kim bài lệnh tiễn cổ xưa.

Kim bài lệnh tiễn.

“Bọn … là bọn …” Con mắt Độc Cô Hàn cũng lồi , trong mắt tất cả đều là sự hoảng sợ.

“Bọn họ… Bọn họ…” Ngạo Vân quốc chủ cứng ngắc vặn vẹo uốn éo đầu, từ trong kẽ răng nghẹn hai chữ, nên lời.

“Quốc chủ, ?” Tể tướng Ngạo Vân thấy , khỏi kinh ngạc dậy phía , cầm lấy kim bài lệnh tiễn bàn.

Một kim bài lệnh tiễn bình thường, tuy rằng xem bên ngoài chút cổ xưa, qua chế tác cũng tương đối tinh mỹ, hẳn là của bậc đế vương.

đây là Ngạo Vân, đế vương nào thể sai khiến Ngạo Vân quốc chủ? Tại quốc chủ và vương giống như thấy quỷ, kinh hoàng đến mức nên lời.

Lấy kim bài lệnh tiễn, Tể tướng Ngạo Vân liếc vàng đè ở bên , đưa tay lấy , mở , đưa cho Ngạo Vân quốc chủ.

Ngạo Vân quốc chủ hít một thật sâu, sự khiếp sợ khi thấy kim bài lệnh tiễn trôi qua, khôi phục bình thường, nhận lấy vàng nhanh như gió.

Trong khoảnh khắc, chỉ thấy Ngạo Vân quốc chủ chớp mắt, hướng về gục xuống.

“Quốc chủ…”

“Hoàng …”

Vân Mộng Hạ Vũ

Tể tướng Ngạo Vân và Độc Cô Hàn kinh hãi mặt tái ngắt, cùng đỡ lấy Ngạo Vân quốc chủ bất tỉnh.

Là vật gì, khiến cho Ngạo Vân quốc chủ cửu kinh sa tràng, sắc mặt luôn bất biến, hù dọa đến ngất .

Nhanh chóng lấy vàng Ngạo Vân quốc chủ xem, sắc mặt vương Độc Cô Hàn đại biến, hai tay run run oán hận : “Nàng, nàng là… Người của bọn họ… Nàng… Nữ nhân , nữ nhân , nàng hại Ngạo Vân , hại Độc Cô Dạ.”

Trong thanh âm run run, Ngạo Vân quốc chủ chậm rãi tỉnh táo , năm ngón tay nắm chặt thành đấm.

“Đây chính là mục đích của nàng, là cái …. Nàng hủy Ngạo Vân …”

Hắn hiện tại , tại vì ngày đó Mộ Dung Lưu Nguyệt bản lĩnh cao như , trọng thương tại ngay đất Thiên Thần đến mức đời cho rằng nàng chết.

Hoá là nàng đủ mạnh, mà là Thiên Thần dám nàng.

Nàng là của bọn họ, là mà Minh Đảo .

Hiện tại hiểu rõ, vì cái gì năm mươi vạn binh mã án binh bất động, vì cái gì một lòng một ý bày tỏ nàng yêu mến Độc Cô Dạ, nàng đang đợi, đang đợi.

“Không, thể để cho nàng đạt , thể…” Đứng bật dậy, Ngạo Vân quốc chủ đột nhiên bình tĩnh , nhanh chóng nắm chặt kim bài lệnh tiễn , khi suy nghĩ xong, bỗng nhiên chạy khỏi đại điện.

Thân vương Độc Cô Hàn cũng theo sát xông ngoài.

Để phía là Tể tướng Ngạo Vân manh mối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-259.html.]

Bóng đêm dày đặc, sương khói lượn lờ.

Đông cung Ngạo Vân của thái tử, điện là một ngọn núi suối nước nóng rộng lớn, lúc nước lượn lờ, giống như khói bay, ở trong bóng đêm giống như tiên cảnh.

“Suối nước nóng tệ lắm.” Khẽ vốc nước trong ôn tuyền, Lưu Nguyệt cực kỳ thoải mái.

Tuyết sắc trong thiên địa, hưởng thụ suối nước nóng, hưởng thụ như thế , nàng thật lâu hưởng thụ.

“Ta lấy áo cho nàng.” Độc Cô Dạ ở bên cạnh nhẹ giọng , kỹ, trong mắt sự ôn nhu dịu dàng.

“Được.” Lưu Nguyệt đưa lưng về phía Độc Cô Dạ, trong màn sương khói của suối nước nóng, chỉ lộ một cái đầu, rõ ràng.

Độc Cô Dạ tiếng thật chăm chú Lưu Nguyệt một nữa, dường như đem dung nhan lúc của Lưu Nguyệt khắc sâu trong lòng, mời chậm rãi bỏ .

Bóng đêm lặng ngắt như tờ, chỉ tiếng bước chân xa.

Lăn lộn trong ôn tuyền, Lưu Nguyệt thấy tiếng bước chân xa của Độc Cô Dạ, khóe miệng đột nhiên , nghiêng đầu sang chỗ khác màn đêm đen đặc.

“Ngươi rốt cuộc là cái gì?” Đang đầu, một đạo thanh âm bén nhọn vang lên, khuôn mặt Ngạo Vân quốc chủ âm trầm, từ tấm màn đen đến.

Cũng quan tâm rằng Lưu Nguyệt đang tắm.

Lưu Nguyệt giống như sớm rằng ở đây, tuyệt kinh ngạc, thư thái duỗi eo một cái, vẩy vẩy tóc dài bên tai, sự xinh đến lên lời, lập tức hiện .

“Yêu nghiệt.” Ngạo Vân quốc chủ bên cạnh suối nước nóng, tối đen như mực chỉ lộ một chút ánh sáng, soi sáng đầu Lưu Nguyệt, hình nước nhưng cũng thấy gì, trong mắt ánh lên sự hung tàn.

Lưu Nguyệt chậm rãi tựa vách đá, so với Ngạo Vân quốc chủ còn tự nhiên hơn, khóe miệng vẽ lên một nụ khẽ, : “Quốc chủ hỏi kỳ lạ, cái gì, đương nhiên là cùng Độc Cô Dạ vui vẻ.”

Dứt lời, mặt hiện lên một chút nhu tình, cũng tạm coi là tình thâm.

“Thúi lắm.” Ngạo Vân quốc chủ vẻ mặt Lưu Nguyệt tình thâm, cực kỳ tức giận một câu thô tục mà từ tới nay hề .

“Yêu nghiệt nhà ngươi, hại Thiên Thần Vương Hiên Viên Triệt còn đủ, hôm nay tới hại Vương nhi của quả nhân, ngươi…”

“Quốc chủ, đừng quá lên như , là ai phát động năm nước công phạt Thiên Thần, chỉ vì đoạt ? Là ai thiên hạ mà hồng nhan? Là ai vứt bỏ công chúa thèm để ý đến?

Nhi tử mê luyến , tiếc gây chiến, thiên hạ đều , hôm nay tới , thành mê hoặc ?”

Lạnh lùng , hai tròng mắt Lưu Nguyệt đột nhiên nhíu , Ngạo Vân quốc chủ chậm chạp : “Hay là nên , quốc chủ cũng chỉ là mượn cớ, g.i.ế.c , , đang chờ.” Dứt lời, giương cằm lên, mỉm , lộ yêu mỵ và khiêu khích.

Ngạo Vân quốc chủ thấy hai mắt trầm xuống, lạnh lùng : “Ngươi đừng tưởng rằng quả nhân thật dám g.i.ế.c ngươi.”

“Vậy thì tới .” Thanh âm tàn nhẫn của Ngạo Vân quốc chủ còn lơ lửng ở trong khí, Lưu Nguyệt nhẹ nhàng một tiếng giống như căn bản thèm để ý.

Tuỳ tiện đưa tay vuốt vuốt tóc đen bên tai buông thõng xuống, trong ánh mắt Lưu Nguyệt hiện lên chút khinh miệt, Ngạo Vân quốc chủ sắc mặt âm trầm : “Ta khuyên ngươi nên những hành động khác lạ vẫn hơn, Bổn vương cũng còn là Tiểu Vương phi ngày đó mặc cho ngươi c.h.é.m giết.

Hôm nay, ngươi chỉ cần dám đụng đến một sợi tóc của , năm mươi vạn đại quân Bắc Mục , chắc chắn sẽ đạp nửa giang san Ngạo Vân của ngươi.”

Lời , Ngạo Vân quốc chủ liền biến sắc, nghiến răng đến mức Lưu Nguyệt cũng thể thấy.

Lưu Nguyệt thấy càng kiều diễm hơn, dứt khoát bơi sải đến chân Ngạo Vân quốc chủ đối diện suối, ngửa đầu khẽ : “Cũng , còn dư nửa giang san, chúa tể bảy nước Trung Nguyên sẽ mất bao lâu mới những nước khác thôn tính sạch sẽ?

Ta nghĩ, một tháng? Hay nửa năm, là….”

Loading...