Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 307
Cập nhật lúc: 2024-12-10 15:10:48
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dừng ngựa ở phía núi nơi mà dân tộc Tiên Ti đang trú chân, Lưu Nguyệt mắt ánh lửa cháy rừng rực, khóe miệng cong lên thành một nụ .Muốn đối phó với mười bảy tộc Tiên Ti bao giờ đoàn kết một lòng, cần gây chiến, cần binh mã Bắc Mục ngàn dặm xa xôi tới tận cửa để giết, thành lưỡng bại câu thương.Chỉ cần vu oan giá họa, mượn đao g.i.ế.c là .Một thế lực cường hãn nhưng nhiều thủ lĩnh, mất một thủ lĩnh, sẽ kết thành mối thù truyền kiếp, còn cách nào tuyệt hơn là để bọn chúng tự c.h.é.m g.i.ế.c lẫn .Tiếng vó ngựa vang lên, cách đó xa năm đến như bay, chính là đám Hiên Viên Triệt.Liếc , vui vẻ, cùng xoay thúc ngựa mà .Dưới bóng đêm, một nhóm nhanh chóng biến mất khỏi mảnh đất , nhường sân khấu cho sự hỗn loạn và sự báo thù càng lúc càng nặng nề.Mất tộc trưởng, thế lực Tiên Ti thể tranh đấu để cướp đoạt địa vị tộc trưởng.Bị tộc trưởng bộ tộc khác g.i.ế.c thủ lĩnh tộc , các dòng tộc càng chiến đấu, quyết ngươi c.h.ế.t sống.Tiên Ti, còn là mối họa.Bóng đêm dịu dàng, ánh chiếu rọi, đầu xuân .Giơ roi quất ngựa mà , trong lòng Lưu Nguyệt sung sướng, nghiêng đầu Hiên Viên Triệt : “Ta tàn nhẫn, nhưng còn tàn nhẫn hơn .”
Có thể nghĩ kế sách , quả thực là nàng cực kì thích, vô cùng thích.Hiên Viên Triệt ở bên cạnh Lưu Nguyệt, khẽ cong môi : “Trăm ngàn sơ hở, còn vọng tưởng xưng hùng, quả thực chính là si tâm vọng tưởng.”
Chơi cho dân tộc Tiên Ti như dế, quả thực vẫn chỉ là chút lòng thành.Lưu Nguyệt thấy Hiên Viên Triệt kiêu ngạo như , sự kiêu ngạo trong lòng càng ào ạt trào , nam nhân như là của nàng, khẽ ghìm ngựa , định đưa tay về phía Hiên Viên Triệt.Muốn bên cạnh Hiên Viên Triệt, dựa , thì để ôm .Con ngựa ghìm cương vẫn dừng , đột nhiên một tiếng ngựa hí phía vang lên phá vỡ màn đêm, hình Lưu Nguyệt nhất thời ngừng , ngẩng đầu phía .Chỉ thấy, bên cạnh một hàng cây cao lớn phía , một một ngựa đạp lên ánh trăng mà vươn thẳng , một bạch y bóng đêm xuất trần, khuôn mặt khẽ mỉm mờ ảo, Âu Dương Vu Phi thì còn ai đây.“Ta đang nghĩ nàng chừng nào mới thèm về báo thù, ngờ hành động nhanh như , .”
Giục ngựa tiến lên đón, Âu Dương Vu Phi Lưu Nguyệt híp mắt.Hắn xa, sự hỗn loạn của mười bảy tộc Tiên Ti đều thu hết tầm mắt.“Ngươi còn chết.”
Tâm tình vui vẻ của Lưu Nguyệt quấy nhiễu, nhe răng mỉa Âu Dương Vu Phi.Âu Dương Vu Phi thấy liền nở nụ : “Ta coi như đây là sự quan tâm của nàng.”
Vừa phóng ngựa lên, ở bên cạnh Lưu Nguyệt.Ngày , rượu thuốc quả thật lợi hại, nhưng mấy cái roi da xích sắt chẳng tý uy h.i.ế.p nào với , một nội công thâm hậu, nếu ngay cả roi da cũng thoát nổi, thật quá buồn .Khi thoát khỏi roi da, đang tìm Lưu Nguyệt, thì cả Tiên Ti đại loạn, tuy rằng cường hãn, nhưng cũng bản lãnh chống vạn mã, Lưu Nguyệt cứu, lập tức chuồn nhanh.Còn , cứ ở đây chờ Lưu Nguyệt đến báo thù.Vốn tưởng rằng sẽ chờ đợi hai ngày, chẳng ngờ Lưu Nguyệt còn thiếu kiên nhẫn hơn cả , ngay hôm nay liền động thủ.Nói vui vẻ, Âu Dương Vu Phi cũng nhắc đến chuyện lúc cứu nàng, chuyện qua cần nhắc , bên cạnh Lưu Nguyệt, Âu Dương Vu Phi khẽ lé mắt thoáng qua Hiên Viên Triệt mặt chút đổi, dung mạo tầm thường đang cạnh Lưu Nguyệt.Ngày đó, hình như là cứu Lưu Nguyệt.Nhìn Đỗ Nhất vẫn luôn kè kè phía Lưu Nguyệt, rõ ràng mấy đến cùng với Đỗ Nhất, chẳng lẽ Lưu Nguyệt giấu mà chuẩn đầy đủ ? Người quả thực khôn khéo, nhưng mà, càng ngày càng thích .“Tay ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Liếc mắt thấy cánh tay quấn băng của Lưu Nguyệt, hai hàng lông mày của Âu Dương Vu Phi khẽ nhíu , đưa tay kéo Lưu Nguyệt.Vô cùng ân cần và tự nhiên, giống như và Lưu Nguyệt vốn nên như thế.Hiên Viên Triệt bên cạnh Lưu Nguyệt thấy nhất thời đen mặt, chẳng qua mặt mấy thứ gì đó, nên thấy khuôn mặt đen xì của .Tay cầm roi ngựa xiết chặt thành nắm đấm, Lưu Nguyệt của từ khi nào đến lượt quan tâm.Cảm thấy thở của Hiên Viên Triệt đang chìm xuống, khóe miệng Lưu Nguyệt khẽ nhúc nhích, cổ tay tránh khỏi tay Âu Dương Vu Phi, thản nhiên : “Không chuyện gì.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-307.html.]
Âu Dương Vu Phi thấy cũng tức giận, : “Không chuyện gì thì .”
Vừa , khẽ nghiêng đầu thoáng qua Hiên Viên Triệt bên Lưu Nguyệt, thở d.a.o động trong nháy mắt , cũng cảm thấy, …“Đi, , dừng ở đây gì.”
Lưu Nguyệt thấy nhất thời vung tay lên, chặt ánh của Âu Dương Vu Phi, phóng ngựa về phía .Không nhiều lời với Hiên Viên Triệt, cũng dấu gì cả, Lưu Nguyệt Hiên Viên Triệt hiểu , lúc nào nên giả bộ, lúc nào nên nhẫn, sẽ việc mà suy xét cảnh.Hơi thở vẫn âm hàn Âu Dương Vu Phi thấy Hiên Viên Triệt cũng biến hóa cảm xúc, xem khá giống Đỗ Nhất, là một khối băng, thở cũng lạnh.Lập tức, cũng truy cứu đến cùng, đầu phóng ngựa đuổi theo Lưu Nguyệt, khẽ : “Để cho bọn họ tự bậy .”
Hiên Viên Triệt bên thấy cũng thúc mạnh ngựa, đến bên còn của Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt bên trái, Âu Dương Vu Phi bên , ở giữa là Lưu Nguyệt.Su: lẽ nào là NP?Ba gần như sóng vai mà .Phía , Đỗ Nhất, Thu Ngân, Ngạn Hổ, liếc , cùng nhíu mày.Su: moah moah moah, Nhất Nhất a~~Những khác thấy, nhưng bọn họ thấy rõ ràng, mấy như hòa hợp, kì thực thở khó lường, bộ bao phủ lên ba ở phía , tia lửa văng khắp nơi, binh khí đối nghịch.Nháy mắt với , ba lập tức roi thúc ngựa theo, hòa hòa , sáp sáp , một đám lộn xộn về phía Bắc Mục.Trời đêm u tĩnh, trời vạn dặm.Siêu phẩm ngựa ngàn dặm mệt, đến hai ngày về đến Bắc Mục.Cùng lúc đó đám Thác Bỉ Mộc cũng trở về Bắc Mục.Ánh mặt trời rực rỡ, tiết xuân càng ngày càng .“Đây là cái gì ? Lấy nhiều hoa như mang về gì?”
Trong hoàng cung Bắc Mục, Âu Dương Vu Phi thấy Thác Bỉ Mộc mang một đống hoa vàng về, khinh ngạc hỏi.Lưu Nguyệt , lập tức Âu Dương Vu Phi cũng tác dụng của hoa , cách khác, Minh Đảo cũng loại giải dược thể chống bọn họ, oán khí mấy ngày nay vì thể ôm hôn Hiên Viên Triệt, cũng vì thế mà biến mất luôn.“Đương nhiên là cần dùng.”
Lưu Nguyệt bỏ xuống một câu, đầu sai trồng cho .Âu Dương Vu Phi Lưu Nguyệt bao giờ việc vô ích, cẩn thận ngửi hương hoa, đóa hoa, lập tức nở nụ .
“Hóa là nghiên cứu cái rượu thuốc .”
Lưu Nguyệt cũng phản bác, để mặc Âu Dương Vu Phi đoán.Thu dọn hoa xong, chọn mấy thể tin cậy trong đám Hàn Phi, tách sắp xếp , cái , tìm cái , Lưu Nguyệt bắt đầu gióng trống khua chiêng mà nghiên cứu.Chỉ là, ngoại trừ đám Hiên Viên Triệt, ai Lưu Nguyệt đang chế giải dược chống Minh Đảo, ngay cả Âu Dương Vu Phi, cũng cho là Lưu Nguyệt cũng chỉ vì nghiên cứu rượu thuốc của Tiên Ti.Cực kì quang minh chính đại con mắt của Minh Đảo, bắt đầu điều phối dược chế phục Minh Đảo.Nắng xuân sớm, rực rỡ.Quần thần Bắc Mục thấy nhiếp chính vương của bọn họ mới đó trở về từ mười bảy tộc Tiên Ti, tuy rằng kinh ngạc, nhưng cũng ai so đo.Chỉ cần an trở về là , còn thời gian tại ngắn như , cần hỏi.Bên nhiếp chính vương nhiều hơn vài thị vệ , càng cần để ý đến, ai cũng mười thành Khô Sa là của nhiếp chính vương, chỗ đó cũng thiếu cao thủ.Với cuộc sống “ cần hỏi”đó, sự hỗn loạn của mười bảy tộc Tiên Ti theo gió xuân, thổi qua bộ thảo nguyên mịt mờ.“Nhiếp chính vương, mười bảy tộc Tiên Ti đại loạn.”