Một hôm nào đó, Lưu Nguyệt đang hỏi Âu Dương Vu Phi về chuyện thương thế của Tiêu thái hậu, tể tướng Tiêu Thần nhanh chóng xông .Lưu Nguyệt thản nhiên : “Loạn thì cứ kệ bọn họ .”
Khuôn mặt Tiêu Thần hưng phấn, thấy Lưu Nguyệt bất động thanh sắc và Âu Dương Vu Phi ở bên cạnh tươi mặt, lập tức giác ngộ.Nhất định là nhiếp chính vương của bọn họ giở trò quỷ.Khó trách trở về nhanh như , khó trách lúc trở tuy rằng che dấu , nhưng cho xem vết thương ở cổ tay.Sự kính sợ trong mắt càng sâu hơn, nữ nhân quả thực lợi hại đến mức vượt qua tưởng tượng của .Trên mặt chợt lóe lên vẻ kính sợ, Tiêu Thần nhanh chóng : “Hung Nô đang triệu tập binh mã, nhiếp chính vương, chúng ….”
Lời còn dứt, nhưng ý tứ rõ ràng.Mười bảy tộc Tiên Ti lúc đại loạn, tàn sát lẫn , đúng là một cơ hội để thâu tóm bọn họ.Hung Nô cũng điểm đó, điều binh khiển tướng chuẩn động thủ, Bắc Mục họ bày chuyện vui , thể phần .Lưu Nguyệt đưa tay sờ sờ cằm, chuyện …“Là một thời cơ .”
Lông mày Âu Dương Vu Phi dãn , khóe miệng cong lên thành nụ .“ là thời cơ .”
Lưu Nguyệt vuốt cắm chậm rãi .Ngày đó, thuần túy là vì tức giận, mới loạn Tiên Ti, khiến nó uy h.i.ế.p Bắc Mục, nhưng nếu nghĩ theo hướng khác, loạn thâu tóm, còn gì hơn.“Địa bàn của mười bảy tộc Tiên Ti cộng dồn cũng lớn, chúng nếu động thủ mau lên, nếu để Hung Nô nuốt trọn thì trễ mất.”
Trên mặt Tiêu Thần tràn đầy sự hưng phấn, đây thật sự là một thời cơ để mở rộng lãnh thổ Bắc Mục.Lưu Nguyệt vuốt cắm, mặt cũng chậm rãi hiện lên chút hưng phấn.“Không, lúc lúc động thủ.”
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-308.html.]
Ngay lúc Lưu Nguyệt chuẩn hạ lệnh, Hiên Viên Triệt vẫn phía Lưu Nguyệt giả cận vệ của nàng, đột nhiên truyền âm nhập mật với Lưu Nguyệt.Lưu Nguyệt nhất thời khẽ nhún vai, đầu , cũng tiếng động hỏi, tại ?“Con giun xéo lắm cũng quằn, chứ đừng đến hiện tại Tiên Ti cũng phá hủy , chẳng qua cũng chỉ chút nội loạn, nàng lúc , thể nuốt, nhưng sẽ trả giá cao lớn.”
Trầm ngâm .Lưu Nguyệt gì, đầu ngón tay gõ nhẹ mặt bàn.
Hiên Viên Triệt sinh ở Thiên Thần, từ nhỏ hun đúc từ đánh giặc và mưu lược, mấy chuyện , tuyệt đối xa trông rộng hơn nàng.“Cứ yên để xem diễn biến , để mặc Hung Nô , chờ bọn lưỡng bại câu thương, nàng mới đánh, khi đó mới là lúc nhất.”
Trầm giọng, về mặt Hiên Viên Triệt tâm kế thâm sâu, hơn xa Lưu Nguyệt.Khẽ nhướn mày, Lưu Nguyệt chậm rãi gật đầu.Giả bộ suy tư hồi lâu, Lưu Nguyệt chậm rãi lên tiếng, kế hoạch Hiên Viên Triệt mới cho nàng.Tiêu Thần, Âu Dương Vu Phi , hai cũng đều là tài giỏi, trầm ngâm trong phút chốc, hai cùng lộ nụ thâm sâu khó lường.“Nhiếp chính vương, cao minh.”
Tiêu Thần đột nhiên khẽ khom với Lưu Nguyệt, lúc mới kém xa Lưu Nguyệt.Lưu Nguyệt thấy , cũng phản bác, cứ như .“Đã , nó náo nhiệt thêm, điều binh khiển tướng, chuẩn phái binh .”
Âu Dương Vu Phi đầu ngón tay Lưu Nguyệt gõ mặt bàn.Nếu Bắc Mục tranh giành, dù nữa thì Hung Nô cũng sẽ cố kị, Bắc Mục nếu chuẩn binh mã thâu tóm, Hung Nô sẽ lo lắng, hận thể tóm cổ Tiên Ti sớm.Bọn họ sẽ khiến cho Hung Nô và Tiên Ti náo nhiệt cũng .Liếc , ba cùng ầm ĩ.Đã sớm , thiên hạ là thiên hạ của kẻ chỉ cơ bắp, đó là thiên hạ của thông minh.Gió xuân bay nhảy, hoa nở mừng xuân.Điều binh khiển tướng, Khố Tạp Mộc và Lê Khoát giả bộ xâm chiếm Tiên Ti, Bắc Mục mài đao xoèn xoẹt lên sàn diễn kịch.Bóng đêm dịu dàng.Mí danh của Hiên Viên Triệt hiện giờ là hộ vệ của Lưu Nguyệt, hai hoa nguyệt như là chủ nhân và hộ vệ, kì thực tình nồng, đến mức thể hài lòng.“Vương, tin tức”
Trong bóng đêm, Thu Ngân đột nhiên chạy nhanh đến.Hiên Viên Triệt tựa đầu cột của chòi nghỉ mát, đưa tay nhận lấy thư bồ câu Thu Ngân đưa tới.