Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 333

Cập nhật lúc: 2024-12-12 15:44:18
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mưa, càng lúc càng nặng hạt.Vô những hạt mưa đập xuống mặt sông tạo lên một bản xướng âm rào rào ồn ã.Mùi mát dịu của đất đai bay lờ lờ trong trung, mang theo thở xanh mát của cây cỏ.Trên thuyền đánh cá, Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt mặc áo tơi thẳng tới đằng , cùng một lúc, thứ hai đầu đưa mắt .Hiên Viên Triệt nghiêng đầu truyền một ánh suy nghĩ đến Lưu Nguyệt.Lưu Nguyệt gật nhẹ đầu; thể đang yên cạnh mép thuyền khẽ cử động, vô thanh vô tức ẩn trong làn nước, đuổi theo hai Tiểu Tam.Hiên Viên Triệt ở thuyền, tay áo bào vung lên, con thuyền lập tức lao vọt tới , như mũi tên nhọn hoắt nhanh chóng đuổi theo bóng chiếc thuyền hỏng sắp mất hút trong màn mưa.Hai tách , hai hướng theo dõi.Mưa rơi tí tách, đất trời xanh ngắt một màu.Từng giọt từng giọt tí tách, mưa suốt một ngày, sắc m.á.u sẫm đỏ dãy núi nước mưa tẩy sạch, trả màu sắc nguyên bản.Màn đêm trùm xuống, mưa dần ngớt.Trên vòm trời, Bát Khẩu nhảy múa lấp lánh, tản mát ánh lộng lẫy sáng rực đến loá mắt.Thử Thành Nam Tống, , bây giờ hẳn gọi là Thử Thành của Thiên Thần mới đúng, trong phủ Tổng đốc lúc trang hoàng một mảnh đèn đuốc rực rỡ.Lưu Nguyệt cảnh giác , ghế thưởng thức thanh chuỷ thủ trong tay, khuôn mặt bình , nổi một tia d.a.o động.Bên cạnh nàng là Đỗ Nhất lâu thấy, vẻ mặt lãnh khốc yên lặng bên Lưu Nguyệt.Thấp thoáng những tán chuối tiêu che phủ nơi cửa sổ mở rộng.Đột nhiên từ trong yên lặng, Lưu Nguyệt vươn tay chậm rãi rót một chén nóng: “Chàng trở .”Nương theo lời mạc danh kỳ diệu của nàng, một bóng nhoáng lên qua khung cửa, Hiên Viên Triệt một lam bào trong phòng.Nghiêng nghiêng tà áo, Hiên Viên Triệt bước đến cạnh Lưu Nguyệt, cầm lấy chén Lưu Nguyệt rót cho uống một cạn sạch; thế lòng vòng quanh co hỏi thẳng nàng: “Thế nào ?”Lưu Nguyệt câu hỏi, duỗi tay với một tập tin tức đặt bàn đẩy đến mặt Hiên Viên Triệt.Hiên Viên Triệt lập tức mở xem.“Lục Như, hoa khôi Di Hồng lâu Hướng Thành; Tiểu Tam, công. Binh mã Thiên Thần đánh bại Hướng Thành, Di Hồng lâu tan rã, nữ tử trong lâu đều bỏ ……”Vẫn thưởng thức chuỷ thủ trong tay, Lưu Nguyệt chầm chậm buông lời: “Các hoa lâu tại Hướng Thành đều quy củ đó, điểm chu sa cho hoa khôi để dễ bề quản lí; quy củ kéo dài vài thập niên .”Tai vẫn mắt vẫn xem, Hiên Viên Triệt chỉ ừ một tiếng, : “Xem phận giả.”Lưu Nguyệt gật gật đầu, nàng tìm Đỗ Nhất để điều tra tin tức đó.Mệnh lệnh đưa lúc trưa, buổi tối Đỗ Nhất kết quả; cho dù tốc độ việc của Huyết ảnh vệ của nàng nhanh nhưng e rằng cũng ai tên là Lục Như là kẻ nào ở Hướng Thành.Lật giấy nhanh chóng liếc qua những dòng tin tức, Hiên Viên Triệt ngẩng đầu Lưu Nguyệt: “Kết quả thế nào?” Nếu xác định thật, thì thể hỏi kết quả chứ.Lưu Nguyệt sự nghiêm nghi trong mắt Hiên Viên Triệt, nhẹ chớp chớp đôi hàng mi cong vút, trầm giọng đáp: “Ta một đường bám theo, tận mắt thấy bọn họ bốc thuốc, sắc thuốc, uống thuốc.”Nói tới đây nàng bỗng nhiên dừng , sâu trong hai mắt sáng ngời hữu thần của Hiên Viên Triệt, chậm rãi nở nụ : “Chu sa biến mất.”Hiên Viên Triệt thấy thế lưu quang trong mắt càng thêm rực rỡ, nhưng thấy nét quỷ quái nơi khoé miệng Lưu Nguyệt khiến mặt mày lập tức đổi: “Tiếp tục.”Lưu Nguyệt Hiên Viên Triệt liền vui vô cùng, a, hiểu nàng đến thế chứ.“Không tổn hại đến nửa cọng tóc, đến bây giờ vẫn còn đang sống !” Nàng tự tay chép phương thuốc, chính mắt thấy Lục Như và Tiểu Tam trở thành phu thê, một chút vấn đề cũng . (Ặc, như kiểu tỷ rình động phòng hoa chúc của hai vợ chồng ý, thế mới vấn đề chứ=]])Lời kết thúc, cả Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt đều , thể thấy ánh trong đôi mắt.“Bất lão Dược ông Bạch Thành (ông cụ già thuốc ở Bạch Thành), trụ tại Dược cốc gần Bạch Thành, phía chúng tầm bảy mươi dặm; nhất cao thủ về dược tại Bạch Thành, cận với , chỉ duy nhất một đồ gọi là Bạch Dược. ”Hiên Viên Triệt vẫn Lưu Nguyệt, tiếp lời: “Chỉ điều, tính cách của cổ quái, tâm trạng mà thì cái gì cũng , tâm trạng thì sắp c.h.ế.t mặt cũng cứu.Thế nên tuy rằng dân Bạch Thành lão một y thuật giỏi, thế nhưng tiếng tăm cũng vang danh thiên hạ .”Hắn tự đuổi theo bảy mươi dặm, quan sát kĩ càng thứ, ngóng rõ ràng, nên đến mới .Nghe Hiên Viên Triệt hết, Lưu Nguyệt vân vê những ngón tay của : “Tính tình cổ quái, như thế……” Lời còn dứt, lông mày nhăn.Bình thường thì, khi một kẻ thành tựu đặc biệt ở một lĩnh vực nào đó thì đều sẽ cậy tài mà khinh , loại như là khó đối phó nhất, hơn nữa bọn nàng còn việc cần cầu đến cái mặt …..Trán nhíu , Lưu Nguyệt còn tính toán cái ngô cái khoai gì thì Hiên Viên Triệt bên cạnh khẽ bật .Hắn vươn tay gõ lên mặt bàn, Lưu Nguyệt, : “Lão ông bây giờ đang chuyên tâm nghiên cứu cái bách thảo đan gì gì đó, còn thiếu một vị thuốc gọi là huyền sắc thảo; ba ngày lão thiết yến ở Dược Cốc mời tất cả các tiểu thương buôn bán dược liệu và những cùng nghề thuốc ở các thành trấn gần đây tới dự, chỉ để tìm cái cây huyền sắc thảo đó.”Nghe Hiên Viên Triệt rủ rỉ bên tai , khoé miệng Lưu Nguyệt nhếch lên nụ quỷ quái.Một tay chống cằm, Lưu Nguyệt Hiên Viên Triệt, tiếp lời : “Chậc, thật là khéo, lúc huyền sắc thảo.”“Ha ha…….” Hiên Viên Triệt thấy lời của Lưu Nguyệt liền lớn, duỗi ngón tay miết nhẹ chóp mũi nàng.Nàng quả thật là con giun trong bụng mà.Khoé miệng Lưu Nguyệt càng thêm tươi tắn; nàng đầu , Đỗ Nhất vẫn im lặng lên tiếng: “Ngươi truyền tin cho đám Thu Ngân, bảo bọn họ nhổ trại , chúng sẽ tới .Còn nữa, truyền tin kêu Âu Dương Vu Phi đến đây.”Từ cái ngày mà Âu Dương Vu Phi thấy nàng và Hiên Viên Triệt bay lượn trung thì y mê đắm chính cái thứ “chẳng hồn” trong chính miệng . dù thế thì y cũng chẳng thế nào, đồ vật đó nào thứ tuỳ tiện chế tạo ?Sự cân bằng của năng lượng (gió thổi), sự chính xác của các góc, độ dày mỏng của mỗi phần đều khác ; thể chỉ liếc mắt qua là thể vật phẩm so với bản gốc.Âu Dương Vu Phi cũng tạo mấy cái, thật sự là chẳng dám đến việc bay lên, còn khiến cái mũi y coi trọng bầm dập sưng phù.Cái tên thật là quá lề mề thôi; ai khiến y ở ngoài biên giới của Thiên Thần với Nam Tống cũ mà nghiên cứu chế chế tạo tạo chứ, theo bọn họ đánh tới đây.Đỗ Nhất khom chào hai một cái, nhanh rời khỏi.Hiên Viên Triệt liếc Lưu Nguyệt, nở một nụ mang theo chút ý .Âu Dương Vu Phi, bản chất tuyệt đối , là quân tử bên trong cái vỏ tiểu nhân.Nếu Lưu Nguyệt hỏi y một điều gì đó, y cùng lắm sẽ , nhưng nhất định lừa gạt ; điểm ở y chắc chắn quang minh chính đại.Lưu Nguyệt gọi y đến lẽ cũng là hỏi y, độc nàng là loại độc .Nếu , Âu Dương Vu Phi nhất định hại Lưu Nguyệt.Gia hoả cũng xem thấu bản chất của Âu Dương Vu Phi nha.(lời của Nguyệt tỷ)Liếc , hai đồng thời rộ.Sau cơn mưa, ánh trăng càng thêm sáng trong lấp lánh tựa như gột rửa qua, xuyên qua khe cửa sổ khiến tâm tình con trở nên yên bình mát mẻ.Gió nhẹ lượn bay, hôm nay thật sự là một ngày .Chớp mắt, ba ngày trôi qua.Dược Cốc, Bạch Thành.Y phục tơ lụa hai sắc trắng xanh, Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt là bộ dáng hai thương nhân bình thường đang chầm chậm cất bước hướng đến Dược Cốc.Trên mặt đất, hoa cỏ khắp nơi, cây cối xanh biếc.Ong bay bướm lượn, núi non nhô nhấp.Đích thực là một nơi đất lành do thần tiên tạo nên, khác biệt so với Bạch Thành chỉ cách đây chừng hơn mười dặm đang chìm trong khói lửa của chiến tranh.Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt gần đây chẳng mấy khi thoải mái như vầy, thản nhiên chỉ trỏ xem ngắm cây hoa cỏ lá cành chậm rãi bước Dược Cốc.Trong lòng cốc, mấy căn phòng trúc chen lẫn với trong cốc một vẻ thú vị khác, một vẻ đơn sơ mà tình thú, một vẻ xuất trần giữa núi hoa. (chậc, cái Dược cốc thể để ….. cái gì đó….. nhỉ: ]])“Sao chỉ vài thế ?”Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt còn tới nơi, một thanh âm bất mãn theo gió từ xa truyền đến.“Dược Ông, năm nay thể so sánh với , hiện giờ đang gặp loạn lớn, còn mấy ai dự cái yến tiệc của lão a. Nếu quá nhiều loại dược liệu mang theo , hơn nữa giá cả lão đưa cũng cao thì chia tiền tìm đường trốn ; lúc cũng chạy trối chết, còn thể tới chỗ lão chứ.”Một giọng khàn khàn cũng thốt mấy câu chán chường.“Cho dù lão tránh ở nơi thâm sơn cùng cốc chiến hoả lan tới thì lão và chúng cũng đều là những chịu khổ.” Một kẻ thanh âm như tiếng chiêng tiếp lời.“Mau tới đây, đến mang đến mấy thứ dược liệu , cỏ linh chi ngàn năm, nhân sâm Đông Sơn trăm năm; Dược Ông, lão xem xem thế nào.”Những lời theo gió bay tới, một chữ nào sót khỏi lỗ tai hai Triệt Nguyệt.Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt liếc đều nhận thấy ý trong mắt đối phương; nếu nhiều nhà buôn dược liệu và nhiều kẻ trong nghề thuốc cùng đến, nhỡ huyền sắc thảo thì cây thuốc của bọn họ sẽ còn trân quý như nữa .Một đầu tóc trắng như tuyết, Dược Ông sắc mặt nặng nề sừng sững cửa phòng trúc, ba tiểu thương mắt, nghiêm mặt lãnh lẽo : “Một cây huyền sắc thảo, một ngàn hai.”Lời lạnh lùng rớt xuống khiến ba tiểu thương đang líu ríu đồng thời nhíu mày ngừng chuyện.“Huyền sắc thảo thể mua nổi với giá một ngàn hai.” Tiếng như chiêng ngẩng đầu trả lời; thứ đó chính là loài hoa chỉ nở đỉnh núi băng, còn đáng giá hơn cỏ linh chi ngàn năm nhiều.“Chỉ cần ngươi , cứ việc giá.” Dược Ông cũng khách khí.Ba kẻ ngơ ngác , nhất thời câm nín.Bọn họ đều rằng Dược Ông đang cần dược liệu, giá cả đưa cao, cho nên mới tới đây; nào ngờ họ tới lão cần huyền sắc thảo?!Bình thường như bọn họ thể thứ !Cỏ cây xanh biếc tản mùi hương nhàn nhạt yếu ớt.Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt dừng bước gần cạnh phòng trúc, dựa cây tùng xanh.Tiểu nam hài Bạch Dược thấy âm thanh liền lướt qua Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt tới và dừng ; nó , cũng quen hai , chắc cũng là tiểu dược thương ở Bạch Thành.Nhà buôn lớn đều , thế nhà buôn nhỏ? Chẳng cần quan tâm!Vậy là lập tức trực tiếp đầu , thèm để ý đến Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt, còn lão Dược Ông thậm chí còn chẳng xoay đầu ngó bọn họ lấy một cái.Nhìn thấy sắc mặt của ba nhà buôn dược liệu lớn nhất Bạch Thành, mặt Dược Ông cuối cùng cũng trầm xuống: “Không ?”“Không .” Ba liếc , cùng trả lời đến là chỉnh tề.“Không thì các ngươi tới gì?? Một đám thùng cơm, lăn !” Dược Ông tức khắc nổi giận, chòm râu bạc tưởng chừng như bay tốc lên tận trời.Chậc, tính tình quả thật lắm.Khuôn mặt ba đại dược thương trong nháy đổi màu liên tục, hết xanh trắng; nếu họ bận tâm đến việc lão Dược Ông một tay thủ đoạn tới mức quỷ thần cũng khó tính thì phỏng chừng đồng loạt xông lên mà đập lão tơi bời.Con nó, lão cũng rằng lão chỉ cần mỗi huyền sắc thảo!?Nếu bọn họ lão chỉ cần thế thì chắc chắn chẳng thèm đến cái nơi .“Cút! Nhân lúc lão phu còn phát hoả, cút, tất cả mau cút cho …….!! Ô, mùi vị gì ?” Dược Ông vẻ mặt tức giận vung mạnh tay áo còn đang rít gào với ba kẻ đối diện đột nhiên ngừng , chóp mũi bỗng dưng ngửi thấy một mùi hương, khuôn mặt giận dữ yên lắng xuống.Quay đầu, xoay , theo mùi .Chỉ thấy Hiên Viên Triệt tựa cây, tay là một hộp gỗ đàn mở, bên trong là một vật đỏ, qua như một cây cỏ từ mã não đỏ như m.á.u đang ngay ngắn trong hộp.Tức giận trong mắt bỗng chốc biến mất, sóng mắt trở nên run rẩy; Dược Ông giống như chó thấy xương, là vô-cùng-hưng-phấn.o……..” Hai tay múa may, Dược Ông bổ nhào tới chỗ Hiên Viên Triệt với một tốc độ và thủ tuyệt đối của một ông lão sáu bảy mươi tuổi thể .Khoé mắt Hiên Viên Triệt thấy Dược Ông lao tới, cổ tay đột nhiên rung lên, nắp hộp gỗ lập tức sập xuống, khoá , nắm chặt trong tay .

Dược Ông đang nhào đến liền sửng sốt, sắp bốc hoả.Bạch Dược cũng theo sát phía tới lập tức túm góc áo của lão Dược Ông.Dược Ông ngay tức khắc phản ứng , ho khan hai tiếng, bó tay áo, Hiên Viên Triệt bằng bản mặt ‘thật sự ‘ hiền lành, :

Vân Mộng Hạ Vũ

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-333.html.]

“Tốt lắm, một cái giá .”“Không bán.” Hiên Viên Triệt chậm rãi thưởng thức chiếc hộp từ gỗ đàn hương trong tay, mạnh mẽ trả lời .Dược Ông thấy câu trả lời, mặt mũi hiền lành liền dựng lên, lườm xéo Hiên Viên, vẻ mặt dữ tợn chất vấn: “Không bán ngươi chạy tới đây gì??”

“Xem phong cảnh, ?” Hiên Viên Triệt lãnh đạm đáp: “Con bán đồ vật nọ còn tuỳ tuỳ tâm trạng.”Lời buông , Dược Ông cơ hồ tức giận đến râu tóc loạn bay.Ở phía , ba đại dược thương vỗ tay tán thưởng. Dược Ông đầu trừng một cái, ba liền như giáng một cái đòn gánh, vội chuồn mất.Lão đầu trừng Hiên Viên Triệt; râu tóc bay a bay a tung bay a

Loading...