Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 334

Cập nhật lúc: 2024-12-12 22:36:15
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Gió nhẹ mây trong, bầu trời thoáng đạt.Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt chỉ trong thời gian một ngày vượt lên đám Thu Ngân.Cao giọng hát hùng vang chiến trường, thủ đô Nam Tống gần trong gang tấc, tất cả cần Hiên Viên Triệt để tâm chút nào.Nhất Thành là thành trì gần thủ đô Nam Tống Triều nhất, giữa hai thành chỉ vỏn vẹn cách tầm mười mấy dặm.Phủ thành chủ Nhất Thành.“Phương thuốc vấn đề, nếu thật sự là loại độc như thì phương thuốc đúng.”

Trong đại sảnh phủ thành chủ lộng lẫy, vị quân y Hiên Viên Triệt mang theo trầm giọng .“Không vấn đề?”

Hiên Viên Triệt lướt qua vài đang bên cạnh.Hiện tại Nam Tống triều đại loạn, ít hoàng quốc thích trong hoàng thành đều chạy trốn, những chính là ngự y từ trong hoàng cung trốn .Chẳng qua, trốn, chỉ cần Hiên Viên Triệt cho ngươi trốn , ngươi tự nhiên sẽ chạy , nhưng nếu thích cho ngươi trốn thì ngươi chạy bằng trời cũng thoát nổi thiên la địa võng của Thiên Thần lúc .“Không vấn đề.”

Mấy ngự y Nam Tống triều Hiên Viên Triệt hỏi lập tức nơm nớp lo sợ vội vã liên tiếp trả lời.Có lẽ cấp bậc quân y thì đủ nhưng mà kẻ thể trở thành ngự y thì chắc y thuật cũng kém tới độ đó.

Hiên Viên Triệt chậm rãi gật đầu.“Nếu xuất hiện bất cứ sai lầm gì, các ngươi cứ tự dâng đầu lên cho quả nhân.”

Thanh âm băng giá khiến dám nghi ngờ, đe doạ đám ngự y Nam Tống gần như đổ sụp đến nơi.“Song nếu như y thuật , quả nhân tất nhiên sẽ phần thưởng thật lớn cho các ngươi.”

Uy (uy nghiêm) và ân (ân huệ) cùng thi hành.“Vâng, …..”

Mấy ngự y thi .

Một giữa đám lá gan lớn hơn một chút ngẩng đầu lên Hiên Viên Triệt, lén lau mồ hôi : “Vương thượng yên tâm, phương thuốc vấn đề, cho dù , dùng thuốc cũng ảnh hưởng gì cả…..”

“Ồ……..”

Ánh mắt Hiên Viên Triệt lập tức dời đến kẻ .Có vẻ như kẻ đầu đám ngự y Nam Tống đang cố gắng biểu dương phương thuốc của bọn chúng.“Tuy phương thuốc ba phần là độc dược nhưng tác dụng phụ, hại cho cơ thể.

Hơn nữa chúng so cũng mạnh hơn các vị thuốc trung tính bao nhiêu, vì thế cho dù trúng độc mà ăn thì cùng lắm cũng chỉ chóng mặt hoa mắt, tạo thành tổn thương.

Cũng cho loại độc khác khống chế lẫn tăng giảm công hiệu của thuốc; Vương thượng, thể yên tâm.”

Ngự y hết, Hiên Viên Triệt quân y mang theo cũng đang gật gật đầu, rõ ràng lời giả tạo.Đã thì sợ gì cả.Phất tay cho mấy trong đại sảnh thối lui, Hiên Viên Triệt lập tức truyền lệnh xuống.Lưu Nguyệt ở một bên đại điện, từ đầu đến cuối vẫn năng gì, chỉ khẽ chậm rãi uống .Nàng chế độc dược, nhưng cũng nghĩa là nàng chế giải dược..Tất cả những thuốc giải mà nàng đều do nàng từng gặp , dùng ; thế nhưng mấy cái thứ , cái gì mà ba loại cỏ ba loại hoa, thì lá cây xanh của cây Ngưu hoàng cái gì gì đó mà dược liệu giải độc cần , thì nàng mười mù mờ chín, thật sự là mít đặc.Bởi nàng thể tự đánh giá phương thuốc đúng sai, chỉ thể nhờ ngự y và quân y đánh giá.Nhướng mày Hiên Viên Triệt sắc mặt nghiêm túc, tươi mặt Lưu Nguyệt càng thêm rạng rỡ.

Dạo thời điểm nàng nhiều, tâm tình rõ ràng lắm, cực kỳ.“Chủ nhân.”

Giữa lúc nàng khẽ , Đỗ Nhất bỗng nhiên từ ngoài đại sảnh .“Chuyện gì?”

Lưu Nguyệt đầu .“Âu Dương Vu Phi đến.”

Đỗ Nhất nâng con chim bồ câu Âu Dương Vu Phi dùng để đưa tin lên.Lưu Nguyệt thấy lông mày lập tức khẽ giật giật; tên thể đến (!).Kiệt tác chỉnh, chuyện thì .Tin tức bức thư đơn giản dễ hiểu cực độ, chỉ vài chữ ít ỏi, hiển nhiên là vội vàng.Cái tên ngay cả thời gian báo tin về cũng nữa, thật là!Vươn tay miết miết mi tâm, Lưu Nguyệt mở to mắt; tàu lượn lực hấp dẫn đối với lớn , trực tiếp vứt nàng sang một bên thế đấy.Vứt thì vứt , xảy chuyện mới nhớ đến nàng.Ngay đó Lưu Nguyệt thẳng tay chép một bản đơn thuốc đưa cho Đỗ Nhất buộc chú chim bồ câu truyền cho Âu Dương Vu Phi.Bên ngoài phòng, gió khẽ dịu dàng, mặt trời sáng lạn.Không khí càng lúc càng ấm áp.Trăm hoa nở rộ nhẹ nâng tà váy xinh , thời tiết năm nay thật sự đến thể hơn !Tình thế Nam Tống lúc hết sức nguy cấp, mấy chục vạn đại quân Thiên Thần tập hợp vây khốn thủ đô Nam Tống.Không g.i.ế.c kẻ xin hàng còn phong tước vị truyền thừa (cha truyền con nối nhiều đời), kính trọng các vương, giảm bỏ bất cứ trọng thần nào, ngươi thể ở triều quan như , cũng thể mang theo tài sản và gia quyến quy ẩn, Thiên Thần đều để mặc cố giữ.Thiên Thần đề lộc hậu quan to.Chỉ còn Vương đô cố gắng chống cự những phút cuối cùng, chống cự , Thiên Thần diệt chỉ là chuyện sớm muộn, ngược nếu đầu hàng còn thể vương.Đối mặt với cảnh như thế, quốc chủ Nam Tống triều còn quyết định thì ngay ngày thứ hai, những triều thần chạy trốn ở trong triều mở rộng cửa thành nghênh đón Vương của Thiên Thần.Tư thế bá chủ cương lãnh, những áo giáp dày đặc, tiến quân thủ đô Nam Tống.Nam Tống vương tận mắt thế cục vật đổi dời, triều đại Nam Tống hết cách cứu vãn liền giơ kiếm tự vẫn tông miếu, lấy cái c.h.ế.t để tạ tội với tổ tông trăm năm của Nam Tống triều.Lửa lớn ngút trời, đốt sạch bộ tổ miếu của Nam Tống, từ nay về trong dòng trôi của lịch sử, triều đại Nam Tống huỷ diệt .Cửa cung mở rộng, thái tử Nam Tống tự dâng tặng ngọc tỷ, dập đầu xưng thần Hiên Viên Triệt.Hơn một nửa thiên hạ Nam Tống, từ nay thuộc về Thiên Thần.Nam Tống triều giàu đầu thiên hạ chỉ là điêu, tài bảo trong mật khố hoàng cung thật sự khiến loá mắt, dược phẩm trân quý nhiều đếm xuể.Bây giờ đơn thuốc của Lưu Nguyệt căn bản cần Hiên Viên Triệt lấy từ kho chứa của Thiên Thần xa xôi nữa, ngay ở đây thể vơ vét đủ =))Cung điện hoàng cung mái cong cong, trong toà điện thứ nhất chốn hậu cung.“Nhanh thật nha.”

Lưu Nguyệt đang xem xét mái điện cong cong thấy Hiên Viên Triệt bưng một chén thuốc đến lập tức hiện lên sự tán dương trong ánh mắt.“Dược liệu đều lấy tại chỗ mà.”

Hiên Viên Triệt đưa thuốc cho Lưu Nguyệt, trong mắt một tia lo lắng mảy may.Hắn tự tìm thử thuốc , vấn đề gì, đây là phương thuốc giải độc thực sự, quả là đơn thuốc .Lưu Nguyệt nhận lấy, một ngụm uống cạn, đó lập tức đầu cho Hiên Viên Triệt gáy nàng, hỏi: “Nó biến mất ?”

Nốt chu sa theo nàng mười mấy năm.Một khi còn loại bỏ chuyện tình luôn chặn họ thì hai họ còn yên tâm, mỗi nhớ tới, trong lòng đều tâm tâm niệm niệm mong mỏi tiêu trừ càng sớm càng .

Hiên Viên Triệt thấy Lưu Nguyệt của nóng vội như thế liền nở nụ : “Không nhanh như , một ngày mới thể loại bỏ.”

Hắn xem xét kĩ càng .Cho dù giải loại độc thì đó cũng là thể của Lưu Nguyệt, sẽ cho phép nàng xảy bất cứ chuyện gì.Lưu Nguyệt Hiên Viên Triệt , ờ một tiếng đầu liếc mắt Hiên Viên Triệt, hai đồng thời bật .Sự tình vốn hao phí cả bản lĩnh và thời gian của họ như thế hiện giờ giải trừ đơn giản như , thực sự khiến thể cao hứng.Bỗng nhiên, từ ngoài điện, Thu Ngân và Đỗ Nhất tiêu sái sóng vai cùng bước .“Chủ nhân, tin tức của Âu Dương Vu Phi.”

Vừa thấy Lưu Nguyệt, Đỗ Nhất lập tức đưa lên chú bồ câu đưa tin.Lưu Nguyệt nhận lấy, mở ; chỉ vỏn vẹn ba chữ: Không c.h.ế.t .Hồi âm của Âu Dương Vu Phi vẫn vội vã như cũ, chẳng qua ba chữ cũng đủ sáng tỏ hết thảy, đơn thuốc giả, tuy rằng hiện tại nàng tự khẳng định nó là thật .“Vương thượng, Tuyết Thánh thái tử Vân Triệu chỉ huy binh mã tiến đến Nha Thành, của mang tin tức truyền đến, ngày mai sẽ tự đến thủ đô gặp Vương thượng.”

Cùng lúc đó Thu Ngân cũng bẩm báo với Hiên Viên Triệt.Nha Thành vốn dĩ gần sát với thủ đô Nam Tống, cách từ Nha Thành tới thủ đô cũng hơn kém Nhất Thành là bao.Xem tốc độ của Vân Triệu cũng chậm, chỉ chậm hơn một bước.“Các ngươi chuẩn .”

Hiên Viên Triệt phất phất tay, Thu Ngân hồi một tiếng cùng với Đỗ Nhất rời khỏi đại sảnh.“Đi, chúng quanh cái thủ đô .”

Hiên Viên Triệt vươn tay cho Lưu Nguyệt.Đây là thủ đô của triều đại Nam Tống, thật thì cũng chẳng gì để xem, chẳng qua từ nay về nơi cũng là lãnh thổ Thiên Thần nên tự nhiên cũng xem xét qua.Lưu Nguyệt thấy liền cong miệng , vươn tay cầm lấy tay Hiên Viên Triệt, hai vai kề vai bước ngoài điện.Thôn tính hơn phân nửa lãnh thổ Nam Tống, Thiên Thần hiện tại là đại quốc đầu thiên hạ; lãnh thổ của chính , thể một cái đây.Gió ấm ôn nhuận, những tia nắng bay múa.Lúc Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt đang tay nắm tay dạo quanh thủ đô Nam Tống ngắm phố phường thì Âu Dương Vu Phi đang bận bịu ngập đầu ở cái vùng đất vốn là biên giới giữa Thiên Thần và Nam Tống.Trong khu rừng tươi , Âu Dương Vu Phi vỗ vỗ tay, chỗ rách dán chặt gật gù cái đầu, suy nghĩ vài ngày cuối cùng mới nghĩ rõ ràng, dán cái chỗ nho nhỏ như thế thì mới đúng .Đầu óc rối loạn, phẩy sạch vụn gỗ , Âu Dương Vu Phi xoay lấy cái ấm nước, tựa gốc cây đại thụ ngàn năm ngửa đầu uống một .Thống khoái! Chỗ nghĩ thông suốt , phần chắc hẳn sẽ dễ dàng thôi.Ý tràn ngập đầu mày khoé mắt, tâm tình Âu Dương Vu Phi nhẹ nhõm, ngả đầu lăn bãi cỏ.Nằm xuống thật mạnh, một trang giấy theo gió cuốn tung bay là là, Âu Dương Vu Phi thấy liền vươn tay , bắt .“Ba con sâu, ba loại hoa, ba cây cỏ…..”

Vô ý đến những từ bên trang giấy, Âu Dương Vu Phi đột nhiên nhíu mày, vặn bật dậy.Đây là đơn thuốc giải của loại độc mà mẫu Lưu Nguyệt đặt nàng a, nàng kiểu gì?Nheo mắt, Âu Dương Vu Phi nhớ hai ngày , lúc đang suy nghĩ đến điểm quan trọng thì nhận bồ câu mang đến đơn thuốc nên tự cho rằng đây là bài thuốc giải độc tồi, liền thẳng ba chữ ‘chết ’.Bây giờ mới kỹ mới nhớ , đây chính là cách giải loại độc Lưu Nguyệt a!Lưu Nguyệt thư đến hỏi phương thuốc đó rốt cuộc thật , đúng , thế mà hồi âm của thể nghi ngờ chính là thừa nhận đơn thuốc đó đúng, đơn thuốc đó vấn đề!Khuôn mặt bỗng trở nên nghiêm túc, loại độc là bí mật tuyệt đối của Minh Đảo, ngay cả Minh Đảo cũng mấy đến, đủ năng lực giải độc chứ?Chẳng nhẽ ngày nay nhiều kẻ ngoạ hổ tàng long đến thế ư?Độc tố bí ẩn như , cho dù là võ công cao cường thì cũng thể loại bỏ độc khỏi kinh mạch cơ thể như thế, kẻ thể tìm phương thuốc tiêu trừ bộ?Trong lòng rung động, kinh ngạc tuyệt đối.Độc thường thể giải a!Hắn cẩn thận nữa; thực sự sai! Các phần mấu chốt đều đúng!Giơ ngón tay nhu nhu mi tâm, Âu Dương Vu Phi nâng mắt lên bầu trời, chậm rãi lên.Phương thuốc đúng, thì giải dược chế sẽ vấn đề gì.Chỉ điều thuốc giải khá quái dị, thêm loại độc ở trong thể Lưu Nguyệt hơn mười năm , trong vòng một ngày uống thuốc ăn uống lung tung một thứ, nếu lẽ hậu quả sẽ….Cúi đầu phương thuốc đưa đến quá bất ngờ, Âu Dương Vu Phi thật sự từng ở Nam Tống thần y lợi hại đến vầy.Hai mày nhíu chặt, Âu Dương Vu Phi tàu lượn mặt đất, đơn thuốc tay, càng nghĩ càng cảm giác .Không thể rõ ràng là ở chỗ nào, nhưng mà loáng thoáng cảm nhận một tia bất an.“RÕ THẬT LÀ!”

Hít một tự dưng gào ba chữ, Âu Dương Vu Phi nghiêng lao xuống chân núi; lo lắng, thôi thì nhất là nên liếc một cái.Gió mát thổi qua núi rừng xanh biếc.Trời xanh như nước, mây trắng bồng bềnh trôi trung; quả là phong cảnh của một thời đại hưng thịnh.Thủ đô Nam Tống triều, , hiện tại hẳn nên gọi là Thần quận Thiên Thần quốc.Không sự tẩy rửa của khói lửa chiến tranh, tuy rằng triều đại đổi, tên hiệu quốc gia cũng còn, thế nhưng dân chúng vẫn là dân chúng, chỉ cần đủ cơm ăn thì một ngày cũng cứ bình yên trôi qua như thế.Về phần ai Vương thượng thì thật sự cũng chẳng là chuyện liên quan gì lắm đến họ, cũng là chuyện mà bọn họ thể quan tâm nổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-334.html.]

Các cửa tiệm bắt đầu mở , đường phố tuy nhiều nhưng mà vẫn .Chưa khôi phục phồn hoa lúc , thế nhưng cũng xuống dốc tới đáy mồ.Năng lực thích ứng của con là mạnh bình thường.Một y phục bình thường, Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt cất bước đường cái phồn hoa, bốn phần của Thần quận, cuối cùng tới phía tông miếu khi xưa của Nam Tống triều.Điện thờ tráng lệ mang đậm màu sắc phương nam, đẽ cuồng dã khó thể tưởng tượng.Hương khói trong miếu vẫn hưng thịnh, nhang trầm liên tục bay lên, tràn ngập Quốc miếu.Người đến , đông đúc tưởng như gót giày sắp giẫm .Quả thật còn náo nhiệt hơn đường cái.Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt dừng chân một gốc cây bồ đề bên ngoài miếu, ẩn trong bóng cây râm mát nhân khí hưng thịnh mắt.

(sức sống đông đúc của con )Hiếm thấy thật, bọn họ từng thấy qua chùa miếu của gia tộc nào dân hương khói phồn thịnh như .Thản nhiên dân chúng qua ngớt mặt, Lưu Nguyệt ngẩng đầu chính điện lộng lẫy của Quốc miếu.“Huỷ nó .”

Ba chữ lãnh đạm, nhưng kiên quyết tuyệt đối.Tín ngưỡng, sự tồn tại của tín ngưỡng phép mặt.

Nam Tống triều tiêu diệt, thế nhưng Quốc miếu vẫn thể thu nhang đèn hưng thịnh như vầy, còn nhiều hơn đường.Điều rõ ràng chỉ một vấn đề.Nam Tống triều vẫn còn sống ở nơi nào đó trong lòng những dân Nam Tống ; bọn họ đang lấy hình thức để nhớ nó, tưởng niệm nó, chờ đợi nó.Tín ngưỡng như thật sự quá đáng sợ, là một sức mạnh tinh thần vô hình nhưng nếu so với các loại sức mạnh hữu hình thì còn khó chỉnh hơn nhiều.Sau đây nó thể trở thành ngọn nguồn của tai hoạ.Lưu Nguyệt cực kỳ rõ ràng chuyện .Hiên Viên Triệt ở bên cạnh thấy chẳng những đồng ý ngược còn mỉm : “Nàng để ý một chút xem bọn họ đang cầu khấn điều gì?”

“Xin Bồ Tát phù hộ chiến loạn xảy , phù hộ chúng con an ……”

“Xin Bồ Tát phù hộ một nhà chúng con già trẻ bình an……”

“Xin Bồ Tát phù hộ chúng con đủ ăn đủ mặc……”

“Xin Bồ Tát………”

Thanh âm của những dân bình thường đang cúi đầu thành tâm cầu nguyện vang vang khắp ngõ ngách chính điện, bay theo luồng gió tràn ngập cả một gian, cùng với làn khói hương toả lên tận nơi đỉnh trời.Lưu Nguyệt nghiêng đầu lắng , hai tay nhè nhẹ ôm lấy ngực.“Là kẻ thống trị thể mới đầu tàn khốc áp bức dân chúng, thể hung ác phá huỷ hết tất cả hy vọng của bọn họ; nhân dân lâm hoảng sợ tuyệt vọng ngược sẽ tạo chuyện tồi tệ.Để một thứ cho bọn họ cầu khấn thể biểu thị tấm lòng khoan dung rộng rãi của Thiên Thần , giai đoạn đang là giai đoạn quan trọng nhất.”

Hai tay đặt lưng, Hiên Viên Triệt chậm rãi mở miệng.Hắn cố ý phá bỏ Quốc miếu chính là để một ấn tượng cho nhân dân của Nam Tống triều về Thiên Thần quốc; họ bạo quân, Thiên Thần của họ sẽ thống trị dân chúng một cách tàn bạo.Bọn họ sẽ đổi tất cả của hiện tại mà chỉ là mang đến cho dân một cuộc sống càng hơn.Đối với dân chúng thì như đủ .Bây giờ xem hiệu quả tồi.Lưu Nguyệt ngoảnh đầu sâu trong đôi mắt hắc hồng của Hiên Viên Triệt, chớp chớp hàng mi đen óng.Bàn về bình định trấn an thiên hạ, nàng vẫn bằng Triệt.Ánh mắt xiên xiên chớp nháy Hiên Viên Triệt, khoé miệng Lưu Nguyệt mỉm , cái tên gia hoả .

(oài, tỷ mắng yêu chồng kìa=]])Nghiêng đầu thấy Lưu Nguyệt đang , mặt Hiên Viên Triệt hiện lên sự nhu hoà, nàng : “Đi thôi, trở về nào.”

Sắc trời nhạt dần, ráng chiều như lửa quanh quẩn nơi chân trời.Đi suốt một ngày, xem xét cả Thần quận, lúc cũng nên trở về .“Ừ.”

Xoay , hai ảnh sóng vai rời bước, tới hướng chân núi.Gió mát tung bay, mùa ở Nam Tống chút nóng bức.“Nước Thiên Tuyền, nước Thiên Tuyền của Quốc miếu đây…..”

Đi qua hai con đường vòng vèo, phía chỗ góc con đường sừng sững xuất hiện một lương đình bát giác.

Trên đình ghi hai chữ ‘Thiên Tuyền’, đằng đình là một dòng suối êm ả uốn khúc, lam biếc thanh u, tiếng nước chảy róc rách tưởng chừng gột bỏ quá nửa sự nóng bức.Giữa đình bát giác, một đứa nhỏ cùng một trung niên đang bận rộn.Hai ở phía cứ ngừng vây quanh những từ núi xuống, dẫn dụ họ cùng uống nước cùng rời ; tiểu nam hài mở miệng hát vang đầy vui vẻ.“Thiên Tuyền ở bên trong vốn là dòng suối núi nhất Nam Tống triều.”

Hiên Viên Triệt tức thì dừng bước, ngẩng đầu hai chữ Thiên Tuyền đình.Lưu Nguyệt thấy cũng đưa mắt theo.Chỉ thấy đình bát giác hai câu đối: Bước trong Quốc miếu bỏ Thiên Tuyền – Tiến núi quý về tay .Hai câu chút quan điểm nghệ thuật nào, chẳng qua lẽ chỉ là nêu một ý kiến độc nhất vô nhị: Nếu đến Quốc miếu mà uống nước Thiên Tuyền thì cũng giống như bước ngọn núi chứa đầy châu báu trân quý mà thất bại về tay .Dưới góc của bức hoành phi đề bốn chữ: Trời thưởng suối thần.Khoé mắt Lưu Nguyệt giật giật, là thứ lừa gạt ; nhưng mà suốt một ngày lúc miệng khô lưỡi khô; nàng nóng!“Ta khát.”

Lưu Nguyệt đầu Hiên Viên Triệt, nàng thẳng thắn .Hiên Viên Triệt chỉ khẽ , suối thần thật cũng chẳng hấp dẫn , nhưng Nguyệt của đúng, họ khát .Hai cũng rõ ràng Hoàng thành còn cách nơi mấy dặm nữa, đường cũng b*n n**c uống.

Thế nên liền sóng bước đến lương đình.Không cần tiền, Thiên Tuyền là do thần ban cho, chỉ cần thành tâm thì thể uống tuỳ ý.Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt chẳng tí thành tâm nào, hai hề tin tưởng thờ phụng thần thánh gì hết, so với thánh thần, họ thà tin tưởng của còn hơn; thế nhưng nghĩa là họ sẽ thể uống nước trong suối .“Công tử, đến đây đến đây.”

Đến phiên của Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt, khuôn mặt hồn nhiên ngây thơ của đứa nhỏ tươi sáng lạn ngọt ngào gọi , vươn tay múc nước Thiên Tuyền từ trong một cái vò .Một vò nước mới uống hết, Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt là đầu tiên uống nước trong vò mới .

Nghe Lưu Nguyệt hỏi hết bao nhiêu tiền, tiểu hài tử liền hiểu rõ hai là từ bên ngoài tới, một trơn tru tuôn khẩu hiệu quảng cáo cho nước suối ở đây: “Hai chắc hẳn là khách từ bên ngoài tới ha, nước Thiên Tuyền của chúng cực kỳ, uống thể tránh trăm bệnh, thể càng thêm mạnh khoẻ, kéo dài tuổi thọ; nước suối của chúng chính là thần linh ban phúc đó!”

Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt thản nhiên gật gật đầu nhận nước Thiên Tuyền, cũng trả lời gì cả.Bưng lên cái thứ nước Thiên Tuyền mà đứa bé , Lưu Nguyệt nâng ngang đầu mũi vô ý ngửi ngửi, đầu lưỡi nhẹ nuốt xuống một ít nước.Có đủ năng lực rung chuyển một phương sớm nắng chiều mưa tráo trở thất thường chỉ dựa thực lực tuyệt đối, một phần nhiều hơn đó chính là cẩn thận cũng tới mức tuyệt đối.Sự chú ý và thận trọng ngấm cốt tuỷ của nàng, bất cứ thời điểm nào cũng buông lỏng; điểm trở thành thói quen trong hành động và tính cách của Lưu Nguyệt.Nước Thiên Tuyền ngòn ngọt hoà với sự trong mát của núi rừng, độc, lắm.Nghiêng đầu liếc thấy tiểu nam hài thiện đang đưa nước cho những du khách xếp hàng phía họ, quảng bá nước suối Thiên Tuyền lên đến trời.Mà mấy uống xong cũng xảy chuyện gì cả.Nâng bát uống một cạn sạch, sảng khoái! Đi cả một ngày cái thời tiết nóng bức như vầy uống cạn một bát nước suối núi mát mẻ, quả là một loại hưởng thụ.Hiên Viên Triệt ở bên cạnh vẫn luôn Lưu Nguyệt thấy cũng nâng bát uống xuống.Nguyệt của cực kỳ mẫn cảm với độc dược, nếu nàng uống thì tất nhiên thứ độc.Thấy Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt đều uống cạn, tiểu nam hài lập tức giơ tay nhận bát, khoé mắt cong cong như quả đậu qua trông thông minh.Đưa tay trả bát , đầu ngón tay Lưu Nguyệt lơ đãng đụng tay của bé trai.Tiếp xúc chớp nhoáng, tiểu nam hài tức khắc đầu , theo thói quen cầm bát tráng qua một chút đưa cho xếp hàng ở phía .“Đi thôi.”

Hiên Viên Triệt trả bát xong thấy Lưu Nguyệt vẫn đang tại chỗ ngó tiểu nam hài thì khỏi cất tiếng nhắc nàng.Mặt khẽ nhăn mày nhẹ nhíu, Lưu Nguyệt chầm chậm vuốt đầu ngón tay .Cái tiếp xúc da thịt trong nháy mắt khiến nàng cảm giác .Tuổi của nam hài tính vẫn còn nhỏ, da thịt hẳn non mềm; thế nhưng bàn tay nàng đụng tới thì khô hanh và thô ráp như của lớn.“Sao ?”

Thấy Lưu Nguyệt khẽ nhíu mày, Hiên Viên Triệt ngẩn liền che miệng hỏi; Chẳng nhẽ Nguyệt phát hiện cái gì ?Ánh mắt chuyển, Lưu Nguyệt trả lời câu hỏi của Hiên Viên Triệt, nàng bỗng dưng duỗi tay bắt lấy cánh tay trần nho nhỏ của đứa bé đang đến gần, : “Múc cho một chén nữa.”

Tiểu nam hài Lưu Nguyệt thình lình túm lấy cánh tay, trong nháy mắt lộ sự ngạc nhiên. nó nhanh chóng phản ứng : “Được a.”

Không hai lời, tiểu nam hài đưa cho Lưu Nguyệt chén nước thứ hai, vẫn ngọt ngào mỉm như lúc .Năm ngón chậm rãi buông cánh tay nam hài, Lưu Nguyệt khó khăn : “Cảm ơn nhiều.”

Dứt lời một ngụm uống cạn nước suối Thiên Tuyền trong chén, xoay cùng Hiên Viên Triệt bước bên ngoài.“Có chuyện ?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Hiên Viên Triệt cùng Lưu Nguyệt xoay rời , rẽ qua một góc khuất phía đình bát giác mới nghiêng đầu hỏi.Lưu Nguyệt lắc đầu, vén vài sợi tóc bay bay trán : “Không gì, là mẫn cảm quá thôi, thần hồn nát thần tính mà.”

Ban nãy khi nàng bắt tay của nam hài thì chớp mắt phân biệt xương cánh tay, độ cứng và chiều dài xương đúng phù hợp với thể đứa bé.Không lùn, cũng do lớn nguỵ trang thành.Đây là một tiểu hài tử đích thực.Nàng đa nghi .Nghĩ thì lẽ do hàng năm đều việc nên da thịt tay mới thô ráp giống trưởng thành .Nàng dừng bước, khẽ ngoái đầu nơi đình bát giác còn rõ ràng, chớp chớp mắt.Thời điểm lúc c.h.ế.t ba Vương Minh Đảo phát tín hiệu báo thù; tuy rằng vẻ như nàng để tâm nhưng thật nàng vẫn luôn cẩn thận đề phòng.Hy vọng hôm nay thật sự chỉ là nàng đa nghi thì .Từng luồng gió tung bay trong trung, chân trời chiều muộn đỏ rực như lửa cháy, đốt hồng hơn nửa mây trắng bầu trời, màu quýt chín nhuộm đẫm gian, đến thực.Bóng đêm bao trùm, những tia sáng mờ mờ nơi cuối chân trời cũng lập loè tắt ngấm.Hương khói trong Quốc miếu nghi ngút suốt cả ngày, bây giờ cũng chìm trong tĩnh lặng.Hai phụ tử mệt mỏi suốt ngày ở suối Thiên Tuyền hiện tại mới nghỉ ngơi, bao qua như mắc cửi xung quanh lúc ban ngày đều vắng bóng.“Cảm nhận xúc giác giỏi thật.”

Trong màn đêm, tiểu nam hài hồn nhiên sáng lạn đột nhiên nhếch khoé miệng vẻ sùng bái ném vài chữ.“Thiếu chút nữa là lộ sơ hở.”

Nam nhân trung niên bên cạnh vòng tay n.g.ự.c nam hài.Nét tươi mặt giảm, tiểu nam hài chuyển mắt qua hai cánh tay của nó, thần quang trong mắt chớp động sắc bén như lợi kiếm.“May mà ả cầm cánh tay của , ha hả, ngay cả ngươi cũng lúc nhầm cơ mà.”

Loading...