Ánh mặt trời ló rạng, cảm giác ấm nóng hoá thể lạnh lẽo tới cực độ.Trong hậu điện Hoàng cung lộng lẫy lúc bao trùm một tầng khí u ám nặng nề, áp bức con đến nghẹt thở.Trúng độc, tất cả rõ ràng đều là triệu chứng trúng độc!Thế nhưng, hề một kẻ ngự y nào, một quân y nào, chỉ rằng Lưu Nguyệt trúng độc gì, tại hiện tại thành như thế .Lại càng ai dám cho nàng dùng thuốc.Loại độc gì còn thì dùng thuốc thế nào? Mà hơn nữa, dùng thuốc gì?Lưu Nguyệt chìm trong hôn mê, thần trí mê man tỉnh.Thường xuyên ho khan, những sợi m.á.u tràn nơi khoé miệng.Sắc màu đỏ chói uốn lượn chảy xuôi bên làn môi tím ngắt, một sắc đỏ ghê rợn, ép bức tới thở nổi, ép bức con đến thành điên dại.Hai ngày hai đêm, tỉnh .Hai ngày hai đêm, tựa như sắp phát điên.Từ tới nay Lưu Nguyệt đều luôn kiên cường, từ tới nay luôn chỉ thắng mà thua, từ tới nay bao giờ chịu bất cứ tổn hại nào, từ tới nay từng chuyện gì khó nàng.Trong suy nghĩ của , nàng giống như một vị thần gì , việc gì giải quyết , thứ gì khống chế . mà, đến lúc nàng ngã xuống mới nhận rằng, Lưu Nguyệt chẳng qua cũng chỉ là một con mà là thần thánh, nàng cũng nhược điểm, nàng cũng sẽ gục ngã.Mà , nàng thua chính lĩnh vực độc chất nàng am hiểu nhất.Gió ấm bay lượn, nhưng cách nào sưởi ấm cho những bóng trong điện.“Thùng cơm, một đám thùng cơm, kéo ngoài……!!”
Một tràng rống giận tột độ cuồng bạo ngập tràn nộ phẫn từ hậu điện truyền đến, điều trở nên quen thuộc suốt hai ngày qua, tuy nhiên sự gầm thét của Hiên Viên Triệt càng ngày càng trở nên nghiêm trọng.“Vương thượng tha mạng, Vương thượng tha mạng……”
Vân Mộng Hạ Vũ
Nương theo tiếng rống đầy giận dữ của Hiên Viên Triệt là vô thanh âm sợ hãi cố sức cầu xin.Từ bên , Thu Ngân và Ngạn Hổ lặng lẽ bưng chậu nước qua.Vào thời điểm , kẻ nào dám đụng Hiên Viên Triệt sắp sửa nổ tung, bất cứ nào dám mở miệng một câu.“Ầm!”
Một chiếc ghế đập nát tan tành, sắc mặt Hiên Viên Triệt xanh trắng, sát khí hung tợn dường như hoà tan khí toả chung quanh.“Tiếp tục tìm, tìm khắp bộ Nam Tống cho quả nhân…….!”
“Vâng.”
Hiện tại Đỗ Nhất cũng chẳng chú ý tới việc là của Lưu Nguyệt chứ của Hiên Viên Triệt, ném một chữ lập tức lao như bay ngoài.Ngự y trong cung chữa .Quân y bọn họ mang theo chữa .Vậy thì sẽ chọn ngự y giỏi nhất trong Hoàng cung Thiên Thần đến đây, sẽ hạ lệnh tìm kiếm ngay trong dân gian Nam Tống, nhất định sẽ thầy thuốc chữa cho Lưu Nguyệt.Phát lệnh xong, Hiên Viên Triệt đầu Lưu Nguyệt đang hôn mê giường, vẻ mặt nhợt nhạt tức khắc đổi.Sắc mặt lo âu trào lên đau lòng cùng phẫn nộ, thế nhưng càng nhiều hơn là sự căng thẳng, một sự căng thẳng khó nên lời.Trước mắt là Lưu Nguyệt của , chỉ mới vỏn vẹn hai ngày mà khuôn mặt nàng còn huyết sắc, cứ tiếp tục ho m.á.u như vầy, chỉ sợ……….
Hiên Viên Triệt lặng lẽ nắm chặt bàn tay lạnh như băng của Lưu Nguyệt.Vân Triệu ở một bên ngừng trong phòng, khuôn mặt chung một vẻ lo âu cộng thêm nôn nóng, mi mày nhăn nhíu một chỗ.“Thái tử, quân y tới .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-336.html.]
“Mau, mau đến xem .”
Vân Triệu đang trầm mặc thấy thuộc hạ bẩm báo rằng quân y tới liền lập tức hướng ngoài thét to.Cùng lúc , Hiên Viên Triệt cũng nhanh chóng dịch chuyển , nhưng vẫn duy trì tư thế nắm c.h.ặ.t t.a.y Lưu Nguyệt.Chết sống gì cũng là thầy thuốc.Lúc chỉ cần là thầy thuốc đều đến trình diện, huống chi là quân y bên Vân Triệu bên, tất nhiên y thuật sẽ cao cường.Quân y lớn tuổi mặt đầy rối rắm (rối loạn và hoảng hốt), xổm giường Lưu Nguyệt, mồ hôi từ đỉnh đầu men theo hai má chảy xuống; trong chớp mắt, cả toát mồ hôi lạnh.Vân Triệu và Hiên Viên Triệt vẫn luôn chằm chằm vị quân y nọ, thấy đồng thời cắn chặt răng.Lại là biểu tình như , là biểu tình .“Thái tử điện hạ, cái …… Vi thần…..
thần…… thần…… Thần ……”
“Cút ngay!”
Lời đứt quãng của quân y còn dứt, ngoài điện đột nhiên truyền tới một tiếng thét to, như một tiếng sấm nổ giữa bầu trời âm u.Ngay đó, cửa điện ầm một tiếng đá tung , một hình nhanh như gió lao đến.Hiên Viên Triệt và Vân Triệu đầu, nhưng mặt cùng lúc hiện lên một ánh sáng vui mừng.Chỉ một tay xách lão quân y lên bỏ sang một bên, Âu Dương Vu Phi lạnh lùng xem mạch cho Lưu Nguyệt khuôn mặt xanh mét.Hắn mới lên đường hai ba ngày, nhận bồ câu đưa tin của Đỗ Nhất.Không chậm trễ, chẳng quản thời gian lập tức điên cuồng chạy tới đây.“ là vô liêm sỉ, đúng là vô liêm sỉ……”
Một ngón tay đặt lên mạch của Lưu Nguyệt; Một lát mặt Âu Dương Vu Phi hiện một tia biểu tình tức giận bất đắc dĩ.“Thế nào?”
Hiên Viên Triệt thấy biểu tình Âu Dương Vu Phi như thế, lập tức lên, chằm chằm Âu Dương Vu Phi.Hơi cắn cắn môi, Âu Dương Vu Phi vươn tay lau vết m.á.u ở khóe miệng Lưu Nguyệt, đầu Hiên Viên Triệt, đột nhiên thở dài một .“Có ý tứ gì?”
Hiên Viên Triệt thấy Âu Dương Vu Phi thở dài, tâm trở nên gấp gáp.“Ba loại trùng, ba loại hoa, ba loại cỏ, ba loại cây, ba loại nước, chính là phương thuốc điều chế vô cùng độc đáo của Minh Đảo, chỉ trong hoàng tộc thể dùng; Vì các ngươi ngẫm , thứ thường thể giải ?Vì nóng lòng tưởng rằng thể thoát khỏi như thế? Lại nóng vội như thế……..”