Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 338

Cập nhật lúc: 2024-12-12 22:36:21
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thanh âm thản nhiên vô cùng hờ hững. khí hậu nóng bức của bây giờ cũng che giấu sự băng lãnh bên trong nó.Lơ đãng trao đổi một ánh mắt, Vân Triệu đột nhiên tủm tỉm Lưu Nguyệt, mở miệng : “Huynh , những vấn đề như biên giới và thuế pháp, thông thương, mậu dịch giữa Thiên Thần cùng Tuyết Thánh quốc, hộ vệ nhà các ngươi bảo tìm ngươi, rằng, mấy vấn đề chỉ cần ngươi đồng ý, thì sẽ ý kiến.”

Lưu Nguyệt lập tức giương mắt quét qua Vân Triệu; Những vấn đề nàng đến thảo luận chứ.“Triệt ngươi thảo luận với ?”

Ngón tay thưởng thức chén bạch ngọc trong tay, Lưu Nguyệt hờ hững hỏi.“ .”

Vân Triệu buông câu trả lời chắc nịch.“Tốt, mời.”

Một chữ rơi xuống, thái độ đổi, Lưu Nguyệt duỗi tay, dùng tư thế chủ nhân mời Vân Triệu đến đại điện.Thần sắc thực nhạt, thực , Lưu Nguyệt suy nghĩ cái gì.Liếc , Âu Dương Vu Phi cùng Vân Triệu trao đổi ánh mắt, kỳ quái, Lưu Nguyệt thể sảng khoái đáp ứng như , hơn nữa cũng hỏi đến dị trạng khi nàng té xỉu.Che giấu d.a.o động sâu trong đáy mắt, hai ghìm xuống sự khác thường trong lòng, theo Lưu Nguyệt đến đại điện.Ánh dương nhàn nhạt phủ lên, kéo cái bóng thật dài đằng ba .Sắc trời nhanh tối xuống.Mặt trăng thế mặt trời, treo cao cao giữa trung, toả nguyệt quang bàng bạc.“Huyết Liên Tử(sen máu).”

Lúc ăn tối, Lưu Nguyệt chén Hồng Liên Tử đặt mặt , lạnh lùng mở miệng.“Bổ dưỡng thể, đây là vì cho ngươi, chính cố ý phân phó đầu bếp .”

Vân Triệu đến sáng lạn tựa ánh mặt trời.“Vậy ?”

Lưu Nguyệt lạnh nhạt liếc mắt bản mặt tươi sáng lạn của Vân Triệu một cái.Đột nhiên đảo cổ tay, bưng lên bát Huyết Liên Tử , run tay bộ sắp đánh đổ, đồng thời lạnh lùng : “Không cần.”

Vân Triệu thấy lập tức chút nghĩ ngợi duỗi tay cản :“Ngươi quá lãng phí.”

Trong chén chính là m.á.u của Hiên Viên Triệt.Cho dù nhiều, nhưng chính là đổi bằng tính mệnh của nọ, thể để đổ như .Huống chi, suốt hai ngày nay Thu Ngân Ngạn Hổ tìm vị đại phu. bất luận kẻ nào thể đổi tình trạng bây giờ, ai thể trị bệnh cho Lưu Nguyệt, cũng ai thể giúp Hiên Viên Triệt.Nước đàn hương và nha mật đặc chế của Minh Đảo cũng là thứ bình thường, ăn uống những thứ chúng chế tác, khỏi dùng độc.

(bởi vì nó còn độc hơn cả độc)Hơn nữa, Âu Dương Vu Phi cũng lực bất tòng tâm, y đám từ Minh Đảo đến dùng nước đàn hương và nha mật như thế nào.Tự nhiên sẽ bản lĩnh dám thử giải bệnh.Hết thảy chỉ thể dựa tinh huyết (máu gốc – a.k.a m.á.u tuỷ sống) của Hiên Viên Triệt, thể lãng phí, thể vứt bỏ .Mắt lạnh Vân Triệu cản tay , Lưu Nguyệt nheo mắt: “Lãng phí? Một chén canh hạt sen mà thôi, tính là lãng phí cái gì, là nên rằng trong cái gì đó?”

Vừa dứt lời, Lưu Nguyệt đột nhiên nghiêng tay, bát canh hạt sen sắc đỏ liền Lưu Nguyệt úp tay đổ xuống đất.Mà đôi mắt lạnh như băng gắt gao chằm chằm Vân Triệu cùng Âu Dương Vu Phi.Màu đỏ tươi , đỏ tựa mã não.“Lưu Nguyệt……”

Thanh âm nghiêm khắc, sắc mặt Vân Triệu khẽ biến định dậy đoạt lấy. còn nhấc lên, Âu Dương Vu Phi ở bên cạnh đột nhiên giẫm chân , ngăn trở dậy; thế y Lưu Nguyệt :“Không bồi bổ thì bồi bổ, chỉ là một chén canh hạt sen lộc huyết thôi mà.”

Mũi chân truyền đến đau nhức lập tức nhắc nhở Vân Triệu, bất cẩn để lộ chân tướng.Tức khắc, sắc mặt Vân Triệu khẽ kìm nén , lắc đầu vãn hồi câu mới lỡ lời: “Lộc huyết quả thật đáng tiếc; đây chính là m.á.u hươu non thượng hạng a.”

Vân Mộng Hạ Vũ

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-338.html.]

Lưu Nguyệt lạnh lùng sớm bắt biểu tình của hai , sâu trong đáy mắt trở nên rung động, thế thản nhiên hừ một tiếng, cầm chén ném lên bàn.Vắng lặng trôi qua bữa cơm.Không nhiều lời, Âu Dương Vu Phi và Vân Triệu chớp khoảnh khắc lúc ai để ý mà cùng khẽ liếc , đồng thời im lặng thở dài.Màn đêm m.ô.n.g lung, trung là một mảnh mờ mịt.Từng cơn gió mát mẻ hiếm hoi nhè nhẹ lướt quanh, xua tan cái nóng bức của ban ngày, mang đến sự trong lành thanh lương.Ngọn cây trong làn gió xào xạc lung lay, phác lên mặt đất một bóng dài mờ nhạt đu đưa.Thính giác của con cũng hỗn loạn, tầm của con cũng cản trở, khiến cho ai phát hiện trong bóng u tối một bóng đang bay nhanh xuyên qua tầng đêm.Dưới màn đêm, phía Đông viện Hoàng cung.Một cẩm bào hắc sắc, Hiên Viên Triệt lặng lẽ bên cửa sổ, bầu trời đêm tối đen như mực.Gió sột soạt thổi qua tà áo, nỡ rời góc áo của đùa giỡn với những tán cây ngoài .Người mà lúc đáng lẽ đang bình định phản loạn, bây giờ đang ở ngay trong Hoàng cung.Sắc mặt lạnh lùng cực độ, hai tay thấp thoáng trong tay áo long bào rộng rãi chắp lưng thể thấy vết m.á.u lờ mờ hiện .“Nàng ăn?”

Chậm rãi đầu, Hiên Viên Triệt Thu Ngân đằng , khẽ nhíu mày.Thu Ngân cắn chặt răng, trầm giọng : “Vâng, Vương phi ăn, cho nên…….

cho nên…….

đổ .”

Làm đổ, nàng nỡ đổ nó, quả thực quá buồn .Khe khẽ giật giật lông mày, Hiên Viên Triệt xoay đến chỗ chiếc bàn vuông đặt giữa phòng, lãnh giá buông lời: “Việc điều tra thế nào ?”

“Không tin tức, bất cứ cái gì, bọn chúng che dấu quá sâu, tìm nổi một chút dấu vết.”

Thu Ngân cau mày ngó động tác của Hiên Viên Triệt, nhưng vẫn nhanh chóng mở miệng đáp .Nghe Thu Ngân hồi bẩm hết, mi tâm Hiên Viên Triệt bỗng hiện nỗi giận dữ đến g.i.ế.c vẫn chất chứa, cùng lúc đó, tới bàn, lấy một chiếc bát sứ nhỏ, nhẹ nhàng kéo tay áo lên.Dưới tay áo, lộ những vết máu.“Vương thượng, chúng rõ ràng rằng Minh Đảo mượn tay của Vương phi để lấy mạng Người, Người đừng như nữa, chúng sẽ nghĩ một biện pháp khác, chúng thể cho Vương phi, đánh cược một phen…….”

Thấy động tác của Hiên Viên Triệt, trán của Thu Ngân càng lúc càng thêm nhăn , lo lắng .Bọn họ đồ ngốc; Minh Đảo hạ loại độc lên Lưu Nguyệt là toan tính gì, họ đều hiểu cả.“Không cho Nguyệt!”

Thu Ngân còn dứt lời, một câu quát lạnh của Hiên Viên Triệt đánh gãy ý nghĩ và khuyên bảo của Thu Ngân.Nếu Lưu Nguyệt thứ nàng uống là m.á.u của , chỉ sợ từ thời điểm đó, nàng sẽ bao giờ uống xuống nữa.Người khác tính tình của Lưu Nguyệt của , nhưng hiểu.Ấy cũng là nguyên nhân mà dám tiếp xúc với nàng kể từ khi nàng tỉnh .Lưu Nguyệt nhạy bén, vết thương cổ tay chẳng thể nào gạt ánh mắt của nàng.“Vương thượng……..”

Thu Ngân thấy Hiên Viên Triệt vén tay áo, bắt đầu lấy máu, mặt gã liền trở nên xanh mét.“Ta thể vứt bỏ tính mạng của bất cứ kẻ nào, bao gồm cả , thế nhưng tính mạng của nàng, thì thể đánh cược , thể vứt bỏ .

Chỉ cần thể nắm chắc sẽ xảy sơ sẩy, thì sẽ đời nào mang mạng của nàng đánh cược, nổi.”

Rất lạnh nhạt, nhưng từng lời từng chữ chậm rãi buông , khiến tâm tư rối loạn muôn phần.Một bên là kế hoạch vĩ đại về sự nghiệp thống trị thiên hạ, một bên là tình yêu duy nhất của trọn một đời, thể ôm trọn cả hai? Thiên hạ vững chắc cũng , mà Lưu Nguyệt thì càng hơn.Lưu Nguyệt là bảo bối trong lòng của Minh Đảo, Minh Đảo nhất định sẽ nàng c.h.ế.t , chúng nhất định giải dược., dám cược, dám từ bỏ, ngộ nhỡ , ngộ nhỡ những kẻ việc (a.k.a giải độc cho Nguyệt tỷ đó) chắc chắn thì ? Hắn lấy máu, lập nên một bức tường thế , lỡ như tính toán đều sai, ……….Ta nổi…….Dư âm nho nhỏ xuyên thẳng qua tầng mây dày đặc tới tận đỉnh trời sáng trong, tất cả yêu, tất cả si, đều chất chứa trong bốn chữ .“Vương…….”

Thu Ngân nghẹn ngào.Buông hạ tầm mắt, Hiên Viên Triệt sắp sửa cứa lên cổ tay chính ; tối nay Lưu Nguyệt vẫn uống, thể .“Ầm!”

Ngay tại lúc ngón tay Hiên Viên Triệt đặt lên mạch m.á.u cổ tay , cửa lớn đột nhiên đá văng ầm một tiếng, một ngập tràn sát khí thong thả bước .“Vậy chẳng nhẽ mang mạng của cược ?!”

Băng lãnh mà tiêu điều, ẩn giấu sự điên cuồng phẫn nộ.Lưu Nguyệt mặc y phục vàng nhạt tại cửa lớn, chăm chú Hiên Viên Triệt, ánh mắt tưởng chừng đốt cháy thứ.

Loading...