Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 340
Cập nhật lúc: 2024-12-12 22:36:24
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Chỗ thế nào, khụ khụ……”
“Không .”
“Vậy nơi ……..”
“Cũng .”
Trong nắng sớm, hai dựa vai cùng tới , nơi họ qua kéo theo một dải lụa m.á.u đỏ tươi uốn lượn cỏ xanh, đẽ như , gai mắt như .Cơ thể càng lúc càng nặng nề, động tác càng lúc càng chậm chạp.Màu m.á.u theo chân lan tràn mặt đất, dường như sắp lấy hết sạch m.á.u trong Lưu Nguyệt.Vân Triệu vẫn cứ ngẩng đầu đằng , bờ môi hàm răng cắn chặt đến gần rách , thể Lưu Nguyệt trong tay càng ngày càng nặng, nàng sắp duy trì nổi nữa.“Huynh , hối hận , đưa ngươi trở về, thể ngươi……..”
“Vân Triệu, con của ……..
khụ khụ……..
ghét nhất là tự sát, đó là hành vi của kẻ nhu nhược, ngươi đừng…….
ép .”
Lời đứt quãng, nhưng tràn đầy khí phách.“Huynh …..”
Vân Triệu thấy, hai mắt đều ửng đỏ.Cắn răng đầu , nỡ Lưu Nguyệt lúc khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy, vạt áo n.g.ự.c của nàng nhuộm thành màu đỏ chói.Nàng vẫn cố gắng mở mắt lên đối diện với Vân Triệu, mặc dù thể bây giờ suy yếu, nhưng sự dứt khoát trong đôi mắt là thể nghi ngờ.“Ngươi……..
ngươi……..
Lưu Nguyệt…..!!”
Lảo đảo, Lưu Nguyệt cũng thể duy trì thêm nữa, liền nhũn , đổ xuống mặt đất.“Ngươi một lòng vì như thế ? Đến độ ngay cả mạng cũng thèm?”
Tiếng quát gào mang theo run rẩy của Vân Triệu vẫn quấn quanh trung, thì một thanh âm thở dài nhuốm theo bất đắc dĩ đột nhiên vang lên.Xa xa, Âu Dương Vu Phi một áo trắng bước khỏi rừng cây.“Ngươi vẫn………”
Tên vẫn theo bọn họ?“Phải.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Không đầu , Lưu Nguyệt tựa Vân Triệu, ném câu trả lời c.h.é.m đinh chặt sắt: “Ta ……….
tuyệt đối sẽ là…….
gánh nặng của , …… khụ khụ……..thì vĩnh viễn sẽ .”
Lại một ngụm m.á.u phun , ánh sáng cũng phiếm màu đỏ chói khiến mà rùng .Chậm rãi đến Lưu Nguyệt, Âu Dương Vu Phi Lưu Nguyệt sắc mặt tái nhợt, thở đứt quãng khó khăn, ngập máu; y cắn chặt răng, cố nén cảm xúc.“Ngươi yêu đến ?”
Ngay cả khí lực để chớp mi cũng còn, Lưu Nguyệt tựa trong n.g.ự.c Vân Triệu, im lặng vẽ lên một nụ hạnh phúc: “Vấn đề , nghĩ cần…….
trả lời ngươi nữa.”
“Ta chính miệng ngươi .”
Âu Dương Vu Phi xổm bên Lưu Nguyệt, Lưu Nguyệt, vô cùng kiên trì.Trong mắt loé lên nghiêm túc, loé lên sự bất đắc dĩ, loé lên một tia chua chát khó thành lời.“Phải.”
Thanh âm khẽ, nhẹ, nhưng nặng tựa Thái Sơn, Lưu Nguyệt cố giương mắt Âu Dương Vu Phi.Nghe câu trả lời của Lưu Nguyệt, Âu Dương Vu Phi ngẩng đầu, nhẹ nhắm mắt, thật lâu , thở dài một tiếng.Trong cái thở dài tản mát theo là tình ý chôn sâu vô tận.“Ăn .”
Lần thứ hai mở mắt , Âu Dương Vu Phi khôi phục bộ dáng cà lơ phất phơ như , giơ tay, nhanh nhẹn đút miệng Lưu Nguyệt một viên thuốc.“Đây giải dược, nó chỉ thể khống chế độc trong cơ thể ngươi phát tác trong hai mươi ngày, bây giờ lập tức trở về tìm thuốc giải, bọn họ (Minh Đảo) dám hạ chiêu thì chắc chắn sẽ thuốc giải.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-340.html.]
Ta tìm cho ngươi, nhất định tìm cho ngươi.”
Vung tay áo lên, Âu Dương Vu Phi rằng việc là thể tránh.Y về Minh Đảo tìm, về, chứ cứ dựa cho m.á.u như thế thể nào cũng chống đỡ quá bảy bảy bốn mươi chín ngày; đám phái đến chắc chắn giải dược.Bọn họ trốn tránh gặp y, thì y trở Minh Đảo tìm.Y thể Hiên Viên Triệt chết, nhưng thể trơ mắt Lưu Nguyệt .
Y cũng nổi a.Vân Triệu lời của Âu Dương Vu Phi, mặt cũng ửng chút huyết sắc, mừng rỡ : “Được , ngươi mau , mau .”
Quét mắt qua Lưu Nguyệt uống thuốc giờ ngủ, Âu Dương Vu Phi quăng cho Vân Triệu một tiếng hừ: “Ngươi cũng đừng mà nhàn rỗi, trong bảo khố của Tuyết Thánh quốc nhà ngươi một cây Dong huyết trân châu (hãy nghĩ đơn giản nó là một loại rong tảo quý hiếm), mang nàng , cho nàng ăn, nếu dược hiệu của thuốc sẽ chẳng duy trì đến hai mươi ngày .”
Dứt lời, thở dài thật sâu một tiếng, nâng gót bước .“Vu Phi, cảm tạ.”
Hơi thở của Lưu Nguyệt vẫn còn yếu, mắt cũng mở nổi, nhưng bỗng nhiên mở miệng nhẹ nhàng thốt bốn chữ.Âu Dương Vu Phi , cũng im lặng, hề dừng , chỉ phất phất tay, nhanh chóng rời .Dưới nắng sớm, tấm lưng cao lớn mà dứt khoát.
Mà ngay lúc Âu Dương Vu Phi xuất hiện, một bóng nơi sườn núi xa cũng nhanh xoay , biến mất trong làn nắng.
Lưu Nguyệt đang gục đầu ngủ, bỗng dưng khoé miệng khẽ cong lên; Ở một nơi ai thấy, nở rộ một đoá hoa thâm thuý bí hiểm.Gió mát cuốn bay, thái dương đỏ rực tuỳ ý chủ bầu trời, toả xuống ánh sáng chói loà của nó.Một ngày mới bắt đầu.
Trong lúc đó, tại Hoàng cung Nam Tống đang xảy sự kinh thiên động địa.
Cả Đông viên cùng Hậu điện Hoàng cung bây giờ là một đống hỗn độn, tất cả những thứ thể đập đều đập vỡ, hết thảy vật đều phá huỷ.Toàn bộ đều tan nát lửa giận ngập trời cùng nỗi sợ hãi tột độ của Hiên Viên Triệt: “Lưu Nguyệt ? Hay rốt cuộc nàng đến nơi đó ?!?”
Túm chặt cổ áo Ngạn Hổ, hai mắt Hiên Viên Triệt ửng máu, thần sắc dữ tợn đến độ tưởng như sắp ăn tươi nuốt sống Ngạn Hổ mặt.“Tiểu nhân ……”
Lời dường như nghẹn từ trong họng Ngạn Hổ.Mà tất cả cung nữ thái giám chung quanh, và những kẻ tâm phúc gì gì của Hiên Viên Triệt, thối lui xa tít từ sớm, dám đến đây hứng mũi nhọn .“Khốn nạn! Thu Ngân , Thu Ngân ở !?”
Nghiến răng nghiến lợi, Hiên Viên Triệt lẽ sắp phát điên .Lúc hôm nay mới tỉnh .Vừa tỉnh liền cảm thấy , tối qua Lưu Nguyệt đánh bất tỉnh, một khi nàng xuống tay với như , thì trong lòng nàng hẳn …………Thế là vội vàng xông tới đây, và tiếp tục đảo loạn cả cái chốn Hoàng cung lên một .Vậy nhưng bóng dáng của Lưu Nguyệt vẫn chẳng thấy , ngay cả hai Vân Triệu, Âu Dương Vu Phi cũng mất dạng, lưu bất cứ cái gì, bất cứ cái gì.Mà hiện tại đến giờ , nếu như Lưu Nguyệt m.á.u của , thì………….Hắn thật sắp điên !“Thật ……….
Aaaa….!”
Ba chữ nọ mới thốt thì một chưởng của Hiên Viên Triệt đánh ngã bay bên ngoài.Thu Ngân, chiều hôm qua chỉ Thu Ngân ở đó, gã nhất định sẽ Lưu Nguyệt nơi nọ, gã nhất định sẽ lí do nàng như thế!, c.h.ế.t tiệt , gã cư nhiên cũng ở đây, cũng cái trò biến mất, c.h.ế.t tiệt, c.h.ế.t tiệt…..!!Lòng nóng như lửa đốt, mắt Hiên Viên Triệt đỏ ké như máu.Nếu lúc Thu Ngân ở đây, chắc chắc sẽ đập c.h.ế.t gã!“Chuẩn ngựa!”
Một tiếng rống kinh thiên động địa vang lên, Hiên Viên Triệt phá tung cửa đại điện, xông khỏi gian ngoài.
Lưu Nguyệt nhất định , đuổi theo nàng.Hắn thể để nàng đánh cược, thể để nàng thử, nếu thua sẽ dậy nổi.“Vương thượng, Người Vương phi đến chỗ nào…….”
“Vương thượng, Người đừng hỗn loạn, chúng phân công ………”
Mắt thấy động tác của Hiên Viên Triệt, Ngạn Hổ cùng nhóm tâm phúc xung quanh khỏi đồng thanh lên tiếng, lao theo Hiên Viên Triệt.Phân đuổi theo, toả phương hướng, nhiều như thế tìm chung quy so với một vẫn hơn.Tuy rằng trong lòng mấy cũng ý nghĩ riêng, lẽ lúc Vương phi của họ ……..
mà kẻ nào dám lời nọ.Gấp gáp chạy , cả Hoàng cung náo động.“Thiên Thần Vương, Hiên Viên Triệt.”
Khi đồng thời lao khỏi đại điện, bầu trời đột nhiên truyền đến một tiếng nổ vang chói lói, thanh âm lãnh liệt, cuốn theo sát khí cuồn cuộn xuyên cả gian.Giống như một tiếng sấm giật inh óc nhức tai, thèm che dấu chút nào sự kiêu ngạo và cuồng liệt.Hiên Viên Triệt ngừng bước chân, ngẩng phắt đầu lên.Giữa ánh mặt trời vàng, chỉ thấy sáu hình đang giẫm lên đỉnh cung điện tinh mỹ tiến đến.Thoáng qua tưởng như từng bước đều thong thả, kỳ thực tốc độ nhanh vô cùng, một khắc còn ở tại phía xa, một khắc , sáu đỉnh cung điện cao cao đằng mặt Hiên Viên Triệt.Một đen, một lam, một đỏ, một lục, một trắng, một vàng.Năm nam một nữ, sắp thành một chữ khai nóc điện.
Dung mạo khác , thoạt thể coi là xinh tuấn mỹ.Thần sắc khác : hoặc băng lãnh, hoặc hờ hững, hoặc diêm dúa, thờ ơ. giữa sáu nọ một thứ khí tức nồng đậm, khiến cho sáu luồng khí tức trống đánh xuôi kèn thổi ngược hoà nhập một chỗ, cảm giác một thở duy nhất, sáu mà như một .Đứng ngược với ánh sáng mặt trời, chói chang và mờ ảo, trùm trong sắc hoàng kim ấm áp mà bóng lưng toả sự âm trầm tràn từ bản chất.“Kẻ nào?”
Một tiếng thét lớn, đám Ngạn Hổ lập tức dừng bước, rút kiếm chắn Hiên Viên Triệt, ngửa đầu đối sáu .Thiết lãnh hơn cả hàn băng vạn năm trộn lẫn với sự cuồng nộ tuyệt đối, Hiên Viên Triệt nheo mắt thấy sáu kẻ nọ, liền rít vài chữ qua kẽ răng cắn chặt: “Lục Tôn Minh Đảo.”
Nhìn xuống Hiên Viên Triệt ngập tràn sát khí tới ngút trời bên , sáu kẻ lạnh lùng.“Hiên Viên Triệt, tính ngươi cũng thông minh, hôm nay sẽ cho ngươi c.h.ế.t một cách rõ ràng.”
Nữ tử duy nhất trong sáu Tôn Minh Đảo tên Lan Hoa Chỉ mở miệng lớn.Mặt đang , mà thanh âm lạnh lẽo.Giọng , là giọng của ả hoa khôi ở sông ngày , hơn nữa dung mạo cũng hề giống chút nào.Hiên Viên Triệt nắm chặt nhuyễn kiếm bên hông.Đây là sáu Tôn Minh Đảo, sáu Tôn Minh Đảo đến đây, Lưu Nguyệt bên cạnh chúng, chẳng nhẽ Lưu Nguyệt thua ván cược ư? Có ………..Trái tim Hiên Viên Triệt trầm xuống, đồng thời cùng với trái tim trầm xuống, một sát khí và phẫn nộ ngập trời bốc lên ngùn ngụt.Chính là sáu kẻ , chính là sáu kẻ đó………Không kịp để cho Hiên Viên Triệt di chuyển, sáu Tôn đỉnh điện cùng lúc lạnh một tiếng, lợi khí rạch ngang trời, lao thẳng đến chỗ Hiên Viên Triệt.Như sáu con đại bàng sắc bén mang theo sát khí lạnh thấu xương.
Ba Vương Minh Đảo chịu thiệt trong tay hai bọn chúng, ngày hôm nay tách đôi Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt ; Không còn song kiếm hợp bích, để xem tên Hiên Viên Triệt còn tài năng gì mà dám đối phó với sáu họ.Ngày hôm nay, bọn họ báo thù cho Tam Vương Minh Đảo, Minh Đảo bọn họ thứ dễ bắt nạt, tất cả những kẻ dám đụng chạm tới của họ, bộ c.h.ế.t chỗ chôn!
Lợi khí âm hàn xé rách khí lao đến, ánh mặt trời ấm áp vẫn tản sát khí băng lãnh tột cùng.Tiếng gió rách toạc, vang lên giữa trung.Gió lạnh vù vù cuộn bay, ngọn cây bốn phía xào xạc rung động.Kiếm tới, mà gió thổi.Coi như Hiên Viên Triệt là con bù rơm mà đ.â.m đến.Võ công của sáu Tôn Minh Đảo mạnh, chắc chắn vượt qua ba Vương Minh Đảo.Ánh mặt trời chói mắt, lúc khiến cảm nhận chút độ ấm nào – Âm hàn cực điểm.