Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 345

Cập nhật lúc: 2024-12-12 22:36:32
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Người chạy loạn, ngựa phóng điên cuồng, mã xa nghiêng ngả, cửa hàng xiêu vẹo.Đại lộ Tấn Dương thành, đại loạn.Hầu như khắp nơi đều rơi tình cảnh hỗn loạn. mà bùng nổ đại loạn thì nhanh hơn nhiều so với việc trừ khử.Thời gian thoáng chốc, đường cái chỉ còn một mảnh hỗn độn, một bóng .Trống rỗng.Chính giữa đường lớn, sáu Tôn Minh Đảo thành một hàng trống rỗng mắt, sáu cái mặt đều đen như đáy nồi.Không ; dân chúng xung quanh biến mất, và ba Hiên Viên Triệt cũng chẳng thấy tăm .Trên đại lộ, sáu chơ vơ.Lẽ nào như thế , chúng dám nhân dịp hỗn loạn mà chạy trốn ngay mũi họ ?! Tức giận dâng trào trong lồng ngực, tưởng chừng khí vọt lên khiến não sắp sửa thăng thiên luôn !Sắc trời xanh biếc càng nổi bật thêm sự trống huếch của ngã tư đường.

Buồn quá thể.Trong đám hỗn tạp đang chạy loạn ba hề chạy xa mà ngược trở , chui khách điếm; ba Hiên Viên Triệt tiêu sái vô cùng thản nhiên cực độ sáu vị Tôn Minh Đảo vẫn giận dữ đường.Rồi đồng thời liếc một cái, hổn hển thở gấp.Ba đấu sáu, dù dùng lực c.h.é.m g.i.ế.c cũng phần thắng; ý tưởng đối kháng thật sự vô dụng.Cho nên, khi xem xét tất cả, kế nhất chính là, theo-dân-tình-chạy-loạn!Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt, Vân Triệu, ba gần như tay cùng một thời điểm; ngựa nổi điên, lui , ẩn trong đám còn đang lộn xộn —— chạy!Thở sâu một , Hiên Viên Triệt tháo bỏ lớp vải quấn quanh tay trái để tránh lộ tà áo dính m.á.u tay của chính .Một đám m.á.u thịt lẫn lộn.Một chuỷ thủ lực đ.â.m mạnh, nếu phản ứng nhanh thì e rằng bây giờ thể chỉ thương đơn giản là xong.Lưu Nguyệt yên lặng, tự nhiên tự động sang băng bó vết thương cho Hiên Viên Triệt.Vết thương sâu hoắm, gần như sắp chặt đứt năm ngón tay.Lưu Nguyệt nheo mắt.Vân Triệu đang ở cửa sổ xuống lúc xoay đầu hai , đó nhíu mày hạ giọng hỏi: “Bây giờ thế nào?”

Đánh , trốn thoát; hỗn loạn ngày hôm nay lúc nào cũng , thể lúc nào cũng gặp cho đủ mà thoát chạy.Thời gian của bọn họ nhiều, nếu như cứ như vầy thẳng xuống, thế thì……….“Dịch dung thuật cộng với Súc cốt công, khó phòng .”

Hiên Viên Triệt để ý tới thương thế tay , khuôn mặt lãnh khốc nghiêm túc bên ngoài.Hôm nay sáu Tôn Minh Đảo là một dáng vẻ khác.Từ lúc bắt đầu gặp bọn họ, đám đổi dáng vẻ ba .Tinh diệu tới mức ai nhận , quả thực đạt mức siêu phàm.Mỗi xuất hiện là một bộ mặt mới, thêm năng lực biến đổi xương cốt tuỳ lúc tuỳ chỗ, còn luôn ở trong bóng tối âm u bất chợt ló , khiến thể phát sinh lòng căm tức vô hạn.Vân Triệu xong liền vòng tay n.g.ự.c tựa bức tường bên cửa sổ cau mày im lặng.Trong phòng, nháy mắt lâm một sự yên tĩnh ngắn ngủi.“Nếu trốn thì thành vấn đề.”

Băng bó vết thương của Hiên Viên Triệt xong, Lưu Nguyệt ngẩng đầu buông lời, sắc mặt rét lạnh cực điểm.“A?”

Vân Triệu giương mắt ngó sang.“Chúng dịch dung, cũng ; cho bọn chúng thể nhận khó.”

Lưu Nguyệt xé rách một phần sàng đan (tấm trải giường), bắt đầu chậm rì rì chà lau m.á.u tay .Hiên Viên Triệt thấy liền nghiêng đầu Lưu Nguyệt.Nguyệt dịch dung, chuyện .Năm đó nàng trưng khuôn mặt nho nhỏ vàng bủng như nến đến ngay cả cũng tìm manh mối; nếu nàng gặp nước mới khiến phát hiện thì nàng hẳn thể giấu diếm lâu hơn.Mà bây giờ, chỉ rằng tay nghề của nàng còn cao hơn nhiều lắm.Về phần sáu Tôn Minh Đảo nhận thì bởi vì nàng vốn dịch dung, nhiều lắm mặc nam trang là xong .“Tránh né là biện pháp.”

Nhìn sâu trong mắt Lưu Nguyệt, khuôn mặt Hiên Viên Triệt hiện lên một tia sát khí.Trốn, trốn thế nào ? Trốn một lúc trốn cả đời.Hắn là Vương của Thiên Thần; thể vĩnh viễn mặt, thể vĩnh viễn tránh ở lưng khác.Cho nên dù rõ rằng Lưu Nguyệt dịch dung cũng mở miệng; g.i.ế.c c.h.ế.t sáu Tôn Minh Đảo, chứ tránh né chúng.Một tia sắc lạnh lướt qua đáy mắt, Lưu Nguyệt vẫn lau m.á.u tay, : “Ta cũng ý đó, vĩnh tuyệt hậu hoạ.

(tiêu diệt vĩnh viễn, tránh để hoạ về )”

.Dứt lời, ngẩng đầu Hiên Viên Triệt.Vân Triệu Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt đến đây thì cau mày, quăng một câu phá đám: “Bọn họ khó đối phó, thể công kích và phòng thủ của họ vô cùng lợi hại.”

Bắc Đẩu thất tinh trận thật sự mỹ, dễ giết.“Cho nên, sẽ đánh bại từng .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-345.html.]

Lưu Nguyệt ném xuống sàng đan loang lổ màu máu.Nàng suy nghĩ mấy ngày, chỉ điều vẫn nghĩ điểm nào , nên đánh bại từng kẻ một như thế nào.Mặt mày Vân Triệu tức khắc sáng ngời, sải bước đến gần: “Làm như thế nào?”

“Vân Triệu, nhớ rõ hoàng lăng của Tuyết Thánh Quốc là bút tích của bậc thầy về các cơ quan, Thành Vân năm đó.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Hiên Viên Triệt Vân Triệu, tự dưng ném qua một câu trả lời.Vân Triệu thấy Hiên Viên Triệt liền lập tức chuyển mày.Giơ tay sờ sờ chóp mũi, nhanh chóng phản ứng : “Ý ngươi là dẫn bọn họ tới……”

Hiên Viên Triệt gật đầu, mặt ẩn chứa ý thị huyết sắc lạnh.Nhác thấy ánh lạnh lẽo nơi khoé miệng Hiên Viên Triệt, mặt mày nhăn nhíu của Vân Triệu cũng giãn , hai tay vòng n.g.ự.c Hiên Viên Triệt, thả lời: “Ngươi nợ một .”

Hiên Viên Triệt gì chỉ yên lặng Vân Triệu, nhưng vẻ mặt rõ ràng đáp ứng.Lưu Nguyệt Hoàng lăng Tuyết Thánh quốc chỗ gì nhưng Hiên Viên Triệt và Vân Triệu thoạt đều một vẻ cực kỳ chắc chắn, thế nên nàng cũng yên tâm.“Một khi , chúng dẫn bọn chúng đến đó thôi.”

Xoa xoa tay, Lưu Nguyệt lên, từ trong n.g.ự.c lấy các dụng cụ mà nàng chuẩn từ .Sau đó, trong lúc lão bản khách điếm , căn phòng chỉ còn một mảng tĩnh lặng.Sau giờ ngọ, mặt trời ló rạng khung cửa sổ, ánh sáng ấm áp khiến lòng dễ chịu.Ngã tư đại lộ trống trải một thời gian yên vắng, cảm thấy uy h.i.ế.p biến mất bắt đầu đổ đường.Trên ngã tư xe tấp nập đông đúc.Đại môn của khách điếm mở rộng, ba nam nhân bình thường đến mức tầm thường, nếu họ lẫn trong đám thì tìm cũng tìm , từ trong khách điếm ngoài.Lão bản quầy, tít mắt theo bóng ba xa dần mới đột nhiên phát hiện, hình như khách điếm của gã khách nào giống ba a.Mặt trời loé sáng, thứ đều trở về bình thường.Thẳng một đường lên phía Bắc; tài dịch dung khác biệt với thời đại của Lưu Nguyệt, bây giờ phụ mẫu của ba mặt họ thì cũng nhận nổi.Lần ba Lưu Nguyệt từ ngoài ánh sáng biến trong bóng tối, cho sáu Tôn Minh Đảo trở thành một đám ruồi đầu, thể tìm đối tượng chúng giết.Dọc đường quả thật thanh tĩnh nhiều.Song trong khi xét đến vấn đề giữa thanh tĩnh và tốc độ thì Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt và Vân Triệu hiểu đạo lí ‘lúc ẩn lúc hiện’.Ẩn trốn hai ba ngày, lộ một sơ hở cho sáu Tôn Minh Đảo bọn họ xuất hiện ở đó, bọn họ trốn chạy vẫn là theo hướng đó.Chẳng qua, chờ tới lúc sáu Tôn Minh Đảo đuổi đến thì họ sớm đổi diện mạo, thảnh thơi rời .Cứ như thế áp dụng đạo lí chợt xuất hiện biến mất, bỏ rơi sáu Tôn Minh Đảo, thẳng đường hướng lên phía bắc; hơn mười ngày , ba tiến trong biên giới Tuyết Thánh quốc.Mây trắng bay bay, trời xanh như lụa.Khí hậu nóng bức tại Nam Tống cũ biến mất, lúc Tuyết Thánh quốc vẫn là tiết cuối xuân đầu hạ, gió mát nhè nhẹ lay động, dễ chịu vô cùng.Hoàng lăng của Tuyết Thánh quốc xa xa nơi góc thủ đô.Núi xanh trập trùng, nước biếc uốn quanh.Lăng mộ của Hoàng gia Tuyết Thánh quốc ẩn giữa chốn thanh sơn lục thuỷ, bên tầng tầng lớp lớp những tán cây dày đặc xanh mướt; ngoại trừ dòng họ hoàng thất thì ngoài nào vị trí của Hoàng lăng.Nên cho dù Hiên Viên Triệt lăng mộ Hoàng gia Tuyết Thánh vô cùng khó lường nhưng cũng từng thật sự thấy nó.Khôi phục dung mạo, ba cưỡi ba con ngựa, phóng trong dãy núi cao ngất.“Cư nhiên ở đây.”

Hiên Viên Triệt nhướng mày núi non nhấp nhô mắt.Che phủ quá , rõ ràng lăng mộ ở đây mà chẳng khác gì một cánh rừng hoang.Lời rơi xuống, đột nhiên nổi lên một trận gió, rừng cây lưng ba phát tiếng sàn sạt bất bình thường, chút ấm áp, còn phảng phất sự âm trầm.“Đến .”

Khuôn mặt Lưu Nguyệt chút đổi, đầu ngẩng cao, trầm giọng .Khi ở rìa ngoài của biên giới bọn họ khôi phục dung mạo nguyên bản, nếu đến bây giờ mà sáu Tôn Minh Đảo còn đuổi tới thì chẳng là sáu Tôn Minh Đảo.Tung vó phi nước đại, ba con ngựa xuyên nhanh qua giữa đường rừng quanh co nhỏ hẹp.“Nhìn rõ , chính là nơi đó.”

Một bóng ngựa vượt lên , phóng tới sườn núi cao, Vân Triệu thần tình nghiêm túc, vung roi chỉ xuống một bãi đất trải đầy đá tảng bên .“Ta mở khoá, tự cẩn .”

Vân Triệu dùng một ngón tay chỉ hướng cho Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt thấy lập tức ném tám chữ sang; kéo dây cương trong tay, chuyển hướng đầu ngựa, chạy xuống chân núi ngược tiếp tục lao lên núi.Không bất cứ cơ quan ở bất cứ nơi nào cũng thể mở để tiến Lăng mộ Hoàng gia.Tiếng cây sàn sạt, thanh âm đằng càng lúc càng gần.Hơi thở âm trầm bức nhanh chóng từ chụp tới.Hiên Viên Triệt hình như tiếng động của vạt áo lướt qua ngọn cây.Lập tức đánh mắt , Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt đồng thời quất roi; tuấn mã ăn đau, lồng lên phi nước đại lao tới .Sau lưng họ, những vạt áo cắt ngang khí, sáu Tôn Minh Đảo như đang bay đến.Tuấn mã nhanh, nhưng sáu Tôn Minh Đảo còn nhanh hơn.Chỉ vài cú tung bay lên, họ sắp đuổi đến lưng Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt.Không kẻ nào quan tâm tới Vân Triệu tách riêng một ngả; mục tiêu của bọn họ là Hiên Viên Triệt, Vân Triệu, tự rời đó là tự điều.Mắt thấy sáu sẽ nhanh rút ngắn cách để tầm tay, Hiên Viên Triệt bỗng nhiên quát nhỏ một tiếng, vỗ vỗ ngựa; cũng hề đầu , ôm chặt lấy Lưu Nguyệt bay lao b.ắ.n tới .Khinh công thi triển, tốc độ của hai nhanh hơn tuấn mã tới bao nhiêu .Lưu Nguyệt giỏi khinh công, Hiên Viên Triệt ôm trong tay cũng nhàn rỗi.Vừa tiếp tục cùng Hiên Viên Triệt chạy tới liên tục vung vẩy cổ tay hướng về phía lục Tôn đang đuổi theo đằng .Nào ám tiễn, nào độc dược, khói độc gì gì đấy chẳng thèm mục tiêu cứ thẳng tay tung về phía .Từng trận gió núi quét qua, Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt ở đẳng , sáu Tôn Minh Đảo ở đằng , gió từ bên thổi xuống, mang theo làn khói độc mờ nhạt ùa xuống sáu Tôn Minh Đảo ở .Cả sườn núi trong khoảnh khắc nhuộm đẫm sương khói đủ màu sắc, đỏ, vàng, xanh; thoáng trông vạn phần, giống như vô cây hoa núi đồng loạt bừng nở.Mà lúc , chân núi xa xa, tiếng vó ngựa định rõ dần; hai dáng xuất hiện con đường phía vốn ngang qua chuyển hướng, đang chậm rãi tiến đến nơi .Hai , hai ngựa, giẫm lên cỏ xanh tiến đến.“Thái tử điện hạ, đang cùng quốc chủ Tuyết Thánh quốc thương lượng ?”

Một cẩm bào lam sắc, một trong tứ đại hộ vệ của Thái tử Ngạo Vân quốc Độc Cô Dạ, Thiên Nhai đang theo Độc Cô Dạ mặc y phục màu bạch kim bỗng cau mày trầm giọng hỏi.Lần Thái tử bọn họ vốn tới Nam Tống triều, nhưng Thái tử Độc Cô Dạ của bọn họ nghĩ thế nào tự dưng rẽ sang hướng khác đến thủ đô Tuyết Thánh quốc, vui vẻ chuyện với quốc chủ Tuyết Thánh. bây giờ gã cũng rõ, rốt cuộc hai tán gẫu cái gì, xong cái gì? Thế nhưng kịp hỏi thì Thái tử bọn họ vội thúc ngựa chạy lấy .Một trường bào bạch kim, Độc Cô Dạ băng lãnh vẫn tiếp tục thả ngựa .Toàn tản lạnh, ở cái tiết trời cuối xuân đầu hạ khiến cảm thấy , như thể nóng nực đều tiêu biến hết.Cưỡi ngựa đằng , Độc Cô Dạ thấy câu hỏi của Thiên Nhai nhưng y trả lời.Quan huyện bằng hiện quản (quản lí hiện thời).Tuy y bàn bạc xong với quốc chủ Tuyết Thánh về các điều kiện y nghĩ kĩ, nhưng đối với chỗ Hách Liên Vân Triệu y còn lo thoả.Chiếm giữ một nửa giang sơn của Nam Tống, vội thế nào nữa thì cũng tự lo cho thoả mới .Thiên Nhai thấy Độc Cô Dạ trả lời cũng liền im lặng .Thái tử cảm thấy cần thừa lời cho gã, hoặc thì gã cũng hiểu, nên đơn giản là sẽ mở miệng; thói quen của thái tử bọn họ sớm trở thành điều quen thuộc với gã.Quay đầu ngọn núi mặt, Thiên Nhai buồn chán đưa mắt vô vị ngó lướt qua.“A, Thái tử, núi thả độc.”

Loading...