Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 350

Cập nhật lúc: 2024-12-12 22:36:39
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lục Tôn chớp nhoáng liếc mắt, lập tức trở tay phóng một kiếm, đồng thời lao lên .

Độc Cô Dạ chắp tay lưng, thấy cư nhiên vẫn hề nhúc nhích.

Màn tơ bên bay bay, dập dờn phấp phới.

“Keng!” Một thanh âm va chạm chói tai vang lên, rạch nát cả cung điện tĩnh mịch.

Một kiếm của Lục Tôn c.h.é.m xuống tấm lụa trắng tung bay mặt Độc Cô Dạ.

Tiếng chạm của sắt thép phát từ giữa tấc lụa yểu điệu mềm mại trắng trong, tràn sự quái dị nên lời.

Lục Tôn sửng sốt, cánh tay cầm kiếm run rẩy, một kiếm hình như c.h.é.m nhầm đá tảng rắn chắc!

Phản lực như thế, thể khiến cho cánh tay run lên như thế, thế nhưng Độc Cô Dạ tấm màn đó rõ ràng chắp tay yên, hề động đậy dù chỉ một chút.

Đây là ?

Không đợi Lục Tôn cẩn thận suy nghĩ, hình Độc Cô Dạ chớp loé, trong giây lát ẩn giữa tầng tầng lớp lớp màn rủ.

Lục Tôn chỉ cảm thấy bóng đằng nhoáng lên một cái thấy tăm nữa, nhanh chóng đến mức quả thực sánh cùng ma quỷ, tốc độ mà con thể thể hiện.

Mặt mày gã chớp nhoáng cau rúm ró cả , đúng, nơi đúng.

Sải bước bước ngoài màn lụa , Lục Tôn cũng theo hướng Độc Cô Dạ biến mất mà bay .

mới bước một bước, những tấm màn sa xung quanh vẫn luôn phấp phới bỗng đột nhiên xoay tròn liên tục.

Nhè nhẹ tung bay, bồng bềnh uốn lượn.

Chớp mắt, dường như cả cung điện đều bắt đầu xoay tròn!

Lục Tôn lập tức hoảng sợ, hàng ngàn tấm màn lụa mặt gã đang xoay tròn, từng vòng từng vòng chầm chậm càng lúc càng nhanh hơn, trong mắt ngập sắc trắng kinh hãi.

Gió lạnh bốc lên, trộn quanh những tấc lụa, rộng dần, lớn dần, mỗi giây mỗi phút càng thêm nhấn chìm tâm hồn hầm băng lạnh lẽo.

Ánh mắt của Lục Tôn nhanh chóng nghiêm túc đến độ thể nghiêm túc hơn.

Lấy trường kiếm trong tay mốc, liên tiếp c.h.é.m tám kiếm đến tám hướng khác , nhanh như kinh hồng (chim nhạn bay vốn nhanh, khi nó sợ hãi thì còn bay nhanh gấp 2-3 , tóm nhanh), chỉ thấy tám tia sáng loé lên.

“Keng keng keng keng……” sóng đôi cùng với tám kiếm chớp giật của Lục Tôn.

Khuôn mặt Lục Tôn trắng nhợt.

Đây là cái loại màn lụa gì? Chẳng những tan nát kiếm của gã mà còn cứng như sắt, ngay cả gã cũng cách nào c.h.é.m rách.

Gió mát phất qua, lụa sa trắng ngần tung bay, nhẹ nhàng vô trọng lượng.

Cảm thấy hoảng sợ, Lục Tôn tay càng nhanh.

“Keng keng….” chỉ những tiếng sắt thép chạm vang lên liên tiếp, giữa gian lặng vắng , trở nên ầm ĩ tới kỳ quái.

Màn sa xoay tròn càng lúc càng nhanh.

Hình như thành một luồng sáng cuốn vòng, còn là những tấm vải khác nữa.

Bao phủ phía.

Xung quanh, đầu, chân.

Rậm rạp chi chít, vây kín khắp nơi.

Màn sa xoay tròn càng lúc càng nhanh. Ánh sáng trắng lướt qua, lưu bất cứ gì, chỉ còn là một màu trắng vô tận.

Lục Tôn nhốt ở bên trong, hai mắt khỏi , nữa cũng nhức hết cả mắt.

Tốc độ xoay tròn quá nhanh, đến kẻ định lực như gã cũng sắp sửa váng đầu choáng não.

“Keng keng choang….” Tiếng va chạm vang lên càng lúc càng nhanh, như c.h.é.m sắt liên miên dứt.

Quá rõ ràng, Lục Tôn nhốt ở bên trong, đang vô cùng sốt ruột.

mà, tầng lớp lụa trắng mềm nhẹ , mềm nhẹ đến mức chỉ cần một cơn gió lùa qua cũng nhẹ nhàng phấp phới, mềm nhẹ đến mức thể mềm nhẹ hơn (thế quái nào mà cảm giác tác giả đang quảng cáo bikini nhở), bây giờ nặng nề tựa ngàn cân, kiên cố như sắt thép tinh luyện.

Thế kiếm đủ sức bổ đôi trái núi của Lục Tôn bây giờ chẳng hề ý nghĩa gì đối với đống màn lụa .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-350.html.]

Màn sa xoay tròn càng lúc càng nhanh, giống như gói bánh chưng, coi Lục Tôn nhân mà bao bọ bên trong lớp vỏ xoay tròn càng lúc càng nhanh. (OMG, ai dám ăn cái bánh chưng a!!)

Bọc xong thì bắt đầu ép chặt.

Từng tấc từng tấc dồn phía trong.

Mỗi một vòng xoay, màn sa nhỏ một vòng.

Một mặt ép thì áp lực lớn, nhưng bốn phương tám hướng đều cùng thời ép .

Mỗi phía là một tấc, tính thì chính là tám tấc cả thảy.

Tiết tấu gấp gáp nhanh chóng như , kích thước của quả cầu lụa càng ngày càng nhỏ dần, bằng mắt thường cũng thấy quá rõ ràng tốc độ đè ép của nó.

Ở bên trong, gian của Lục Tôn càng ngày càng ít hơn.

Tiếng rít chói tai keng keng choang choang liên tiếp vang từ bên trong như bão táp.

Không cần tận mắt nhưng vẫn cảm nhận sự nguy hiểm đe doạ đến tính mạng kẻ ở bên trong.

Lụa trắng bồng bềnh tựa như khói lồng.

Độc Cô Dạ lạnh lùng ở bên ngoài quả cầu nhốt Lục Tôn, thu tất cả thứ trong ánh mắt.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lục Tôn đang bao vây giữa tầng tầng sa trắng thể so sánh với y ngoài thể rõ hết thảy.

Bay lên tròn nhanh như gió.

Thứ xoay tròn là đám lụa mỏng manh , mà là các cột lớn treo đám lụa mỏng manh .

Tổng cộng hai mươi tám cây cột, điêu khắc những rồng vàng phượng ngọc cực kỳ tinh mỹ, phần sơn đỏ rực, tản u ám ớn lạnh.

Hai mươi tám cột lớn bằng tinh thiết.

Lúc , hai mươi tám cây cột đang ngừng xoay quanh Lục Tôn, dựa theo vị trí và hướng của hai mươi tám vì (nhị thập bát tú – Tao Đàn=]]) chèn ép giữa.

Kiếm khí mà Lục Tôn c.h.é.m hề đánh lên đống lụa trắng mỏng nhẹ .

Mà xuyên qua màn lụa đập lên cột sắt xoay tròn lao nhanh phía ngoài, mỗi cây cột to đến mức hai trưởng thành ôm còn thiếu.

Cột trụ sắt như nào thứ mà một kiếm của Lục Tôn thể đấu ?

Thấy hai mươi tám cột trụ càng lúc càng thu hẹp vòng , Độc Cô Dạ khẽ chớp mắt.

“Aaa…!” Ở bên trong, nhốt kín, Lục Tôn gào thét.

Tiếng thét inh tai xuyên qua cả tầng cung điện đang tung bay lụa trắng, truyền xa.

Như tiếng tru nhức óc của dã thú khi sắp chết, sức xuyên thủng vật.

“Keng keng choang….” Thanh âm va chạm điên cuồng cứ thu nhỏ dần.

Độc Cô Dạ thấy phần trung tâm bịt kín giữa những cây cột hiện tại chỉ đù chỗ cho hai , mày kiếm nhếch lên.

Lục Tôn nhốt bên trong, ngay cả chỗ để tay cũng chẳng đủ.

Hai mươi tám cây cột tròn càng lúc càng nhanh.

Vốn đủ chỗ cho hai thẳng, ngay lập tức thu hẹp , càng lúc càng thu hẹp .

Tiếng tru của dã thú , cho rợn gáy.

Năm ngón tay nhẹ nhàng mở nối buộc tay áo, từ phía trong một thanh kiếm nhoáng lên phi .

Không hề chớp mắt, một kiếm đ.â.m ngang như thế, cắm phập Lục Tôn đangbị nhốt giữa vòng .

Máu đỏ nháy mắt phụt , chỉ còn sự yên lặng bao trùm.

Chậm rãi thu hồi trường kiếm trong tay, Độc Cô Dạ liếc kẻ g.i.ế.c lấy một cái.

So với việc ép nát mà chết, thì chẳng bằng cho gã một cái c.h.ế.t thoải mái mà .

Sắc trắng dập dờn, âm u, quỷ dị.

Một lúc , hai mươi tám cây cột sắt từ từ dừng , đó trở về vị trí vốn của chúng, im lìm.

Loading...