Khóe miệng Hiên Viên Triệt khẽ co rúm hai cái, gì.
Nếu từng bước đều cẩn thận, phát hiện chỗ là nơi yếu nhất, chỉ sợ bây giờ cũng dễ thoát .
Nhìn cửa động khép, phiếm ánh sáng u lam của băng tuyết, Hiên Viên Triệt rũ mắt.
Hoàng lăng Tuyết Thánh Quốc, quả nhiên quá biến thái, hàn băng vạn năm cũng tìm .
Diệt cây đốt lửa trong, cong lên.
Hiên Viên Triệt đầu phủ phục trong khe hẹp, tiến dần về phía .
Tia sáng sâu thẳm, hoàng lăng Tuyết Thánh Quốc tinh mỹ, bao phủ tầng tầng ánh sáng lạnh.
Hàng hàng lối lối, vết xe đổ, hành động càng cẩn thận.
Đi qua phòng, qua các đình đài lầu các, qua con đường chính của chủ cung.
Thần thú tứ phương trong đại điện.
Bước từng bước vài cửa lớn, tiếng gió đột nhiên trở nên gấp gáp.
Đột nhiên Hiên Viên Triệt còn kịp xoay tay , sát khí lạnh thấu xương biến mất.
Ngay giữa đại điện, lúc từ thông đạo bống phía, gần như là cùng một lúc, Lưu Nguyệt, Vân Triệu, Độc Cô Dạ cùng bước .
Mà Lưu Nguyệt gần nhất, giờ đang thu dao.
Hiên Viên Triệt nhướn mày, Lưu Nguyệt cả lem luốc, nhưng vết thương nào, : “Thế nào?”
“Một .” Lưu Nguyệt giơ giơ chủy thủ trong tay.
“Một .” Vân Triệu tới tiếp lời.
Hiên Viên Triệt gật gật đầu : “Ta cũng một .”
Ba xong, cùng đầu Độc Cô Dạ đang im lặng lên tiếng.
Độc Cô Dạ thấy ánh mắt của ba , sắc mặt càng lạnh lẽo hơn, lời nào.
Nghe mấy lời , ba liên thủ lắm, đánh bậy đánh bạ tự đưa lên cửa.
Vân Triệu thấy Độc Cô Dạ lời nào, nhéo miệng, nghiêng mắt Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt: “Các ngươi túm cùng ?”
Vừa , lặng yên một tiếng động dựng thẳng ngón tay cái với hai .
Mới bao nhiêu thời gian, kéo cả Độc Cô Dạ , đột nhiên thấy, còn cho là hoa mắt, Độc Cô Dạ chạy tới hoàng lăng nhà lúc nào .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-352.html.]
Độc Cô Dạ mặt sưng mày xỉa, mặt chỉ lộ một chữ, oán, nghĩ cũng khó.
Đáp , Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt cùng mỉm , còn Độc Cô Dạ là một ánh mắt lạnh lùng.
“Cám ơn.” Nhìn vạt áo Độc Cô Dạ chút đỏ tươi, khóe miệng Lưu Nguyệt khẽ cong, gật đầu với Độc Cô Dạ.
Độc Cô Dạ xuất thủ, tuyệt đối là giúp Hiên Viên Triệt, chỉ là giúp nàng.
Mặc dù hiện tại rõ ràng là lỡ tay giúp Hiên Viên Triệt, nhưng phần nhân tình , nàng cần thừa nhận.
Độc Cô Dạ Lưu Nguyệt như , giương mắt thoáng qua Lưu Nguyệt.
Đây là đầu tiên gặp mặt kể từ khi trở về từ tàng bảo Nam Tống Quốc.
Sóng mắt xanh thẳm lưu chuyển, chút sâu thẳm, thấy đáy, cũng chút dịu dàng khó lên lời.
Ngày đó Lưu Nguyệt nương tay với , còn nhớ rõ.
Khiến trái tim ấm áp, khiến trái tim rộn ràng.
Mà nay, Lưu Nguyệt vẫn ở cùng với Hiên Viên Triệt.
Lông mày nhúc nhích, che dấu tầng tầng chua sót, nâng lên nữa khôi phục thành bình tĩnh vô ba, Độc Cô Dạ Lưu Nguyệt ừ một tiếng, chân chậm rãi bước tới.
Nếu sớm mục tiêu đuổi g.i.ế.c của những là Hiên Viên Triệt mà Lưu Nguyệt, tuyệt đối sẽ khoanh tay , còn thể giúp mấy truy sát một tay.
mà giờ giúp cũng giúp, oán chỉ thể ngậm bồ hòn, nuốt.
Hiên Viên Triệt liếc Độc Cô Dạ đang tới, ánh mắt lóe lên, một câu cảm ơn.
Người sẽ giúp , xuất thủ chỉ là giúp Lưu Nguyệt, giống như Vân Triệu mở hoàng lăng cũng là bởi vì Lưu Nguyệt, là vì giúp .
Cho nên, cần cảm ơn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Người khác nhận tình cảm của , đương nhiên cũng nhận tình cảm của khác.
Sắc mặt lạnh nhạt, Độc Cô Dạ chậm rãi đến gần Lưu Nguyệt, ghen, cũng động tác gì quá đáng.
Giữa Lưu Nguyệt và còn cái gì cần hoài nghi, cần ghen.
Mỉm mà , một nữ hai nam, gió êm sóng lặng.
Vân Triệu ở bên cạnh thấy , ánh mắt sâu thẳm khó nhận .
Gặp trong tình huống như , mà gió êm sóng lặng, là sóng ngầm mãnh liệt, là…
“Giờ còn dư hai .” Vân Triệu nghiêm túc hẳn, thấy áo choàng Độc Cô Dạ vết máu, cũng hiểu bớt một , lập tức đẩy một đề tài khác .