Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 362

Cập nhật lúc: 2024-12-12 22:40:07
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phía chân trời mây cuồn cuộn tán .

Ngàn vạn thảo nguyên đằng đằng sát khí.

Bắc Mục xuất bốn mươi vạn quân tiến thẳng Biên giới Hồ Nam, tin tức như một tia chớp đánh bầu trời thảo nguyên mênh mông.

Sau đó dân tộc Hung Nô lập tức điều động binh mã áp đảo khí thế của Bắc Mục, vùng biên giới Hồ Nam nhanh chóng trở thành trận địa nghênh đón địch.

Mây trời cuồn cuộn, bừng bừng sát khí.

“Nhiếp Chính Vương, phía bốn mươi dặm là biên giới Hồ Nam, bộ quân dân tộc Hung Nô phục sẵn ” Thác Bỉ Mộc một giáp trụ Lưu Nghuyệt .

“Biên giới Hồ Nam là nơi hiểm yếu ắt phòng thủ, nếu tấn công trực diện e là sẽ bất lợi cho .”

“Bất quá dân tộc Hung Nô tới nơi lâu, địch thế lực khác xa, một trận cũng thể đánh.”

Khố Tạp Mộc lớn, Hàn Phi các đại tướng một tiếp một .

Lưu Nguyệt mặt chút đổi sắc.

Biên giới Hồ Nam là nơi địa hình hiểm trở.

Thực , hẳn thế.

Biên giới Hồ Nam là nơi núi non trung điệp, tứ phía là dốc núi dựng bao vây thành trì. Dân tộc Hung Nô cùng mười bảy dân tộc Tiên Bi trấn thủ tại biên giới Hồ Nam, lúc tổn thất hơn một nửa quân lực, binh tướng đang c.h.ế.t đói ở đó. Đó là điểm mấu chốt quan trọng nhất, chúng sẽ dựa đó đánh bại chúng.

Trong lời lộ rõ quyết liệt, hai tướng quân Lưu Nguyệt nãy giờ vẫn hề lên tiếng, khỏi liếc mắt một cái.

“Cần bao nhiêu thời gian?”

Âu Dương Vu Phi bên thấy , nhẹ nhàng lắc lắc đầu, e rằng đây mới là vấn đề cốt yếu Lưu Nguyệt quan tâm.

“Lâu thì mười ngày, chậm thì tám, chín ngày” Khố Tạp Mộc ở phía đáp nhanh.

Dân tộc Hung Nô phòng thủ vội vàng, đủ lực lượng để phản công, thời cơ lúc là thuận lợi nhất, thật là lúc nào bằng.

Bởi , nếu tấn công ngay lúc , dù Dân tộc Hung Nô về phòng , thì trong vòng mười ngày chúng sẽ bại trận.

Chỉ cần như sẽ chiếm biên giới Hồ Nam,

Tấn công dân tộc Hung Nô cũng chính là trực tiếp tấn công mười bảy tộc Tiên Bi, chặn biên giới , một mũi tên trúng hai đích.

Muốn thâu tóm bộ Dân tộc Hung Nô và chiếm luôn mười bảy tộc Tiên Bi chỉ là chuyện sớm muộn thôi.

Lưu Nguyệt lạnh lùng nhíu nhíu mày.

Mười ngày, quá dài.

Ngón tay đột nhiên để lên bản đồ, di chuyển, rồidừng ở dãy núi lớn phía địa phận biên giới Hồ Nam, lạnh lùng : “Nếu là đánh từ nơi thì …”

Mọi đều giương mắt lên , bỗng chốc nhướng cao lông mày.

“Nên nhớ dãy núi đó cao vạn dặm, quá dốc, cả lẫn vật hiếm khi lui tới, căn bản là đường , từ đây chúng thể qua đó”

Lưu Nguyệt chỉ quan tâm đến dãy núi đó, nó tạo thành bức thành trì vây lấy biên giới Hồ Nam, nhưng quên rằng ai thể qua đó .

Nếu thể qua thì Biên giới Hồ Nam là nơi hiểm yếu như lời đồn đại.

“Nếu như bay qua đấy thì ”, Lưu Nguyệt vẻ mặt nghiêm túc, lạnh lùng .

Thác Bỉ Mộc, Hàn Phi cùng đám khỏi liếc mắt một cái.

“Nếu là thể bay qua đó, thì thể thẳng tiến tới địa phận của Dân Tộc Hung Nô…”

Hàn Phi lời còn xong, bất quá ý tứ thì rõ ràng.

Một khi thể bay qua nơi hiểm yếu , mặt là quân dân tộc Hung Nô, căn bản là khả năng chống cự.

Mặt lạnh như băng, một tia cảm xúc đều .

Lưu Nguyệt đầu ngón tay chỉ chỉ dãy núi lớn bản đồ trầm giọng : “Binh mã tập hợp đầy đủ, ngày mai giờ Thìn tấn công trực diện, các ngươi chờ hiệu lệnh của …” Dứt lời, dậy xoay bước ngoài. Bỏ đám Khố Tạp Mộc, đang kinh ngạc trợn mắt .

Nhiếp chính vương của bọn họ là ý tứ gì, Nàng chẳng lẽ

Điều nàng thần thánh cũng , bất quá quản dãy núi hiểm trở , bay qua.

Trời nóng như thiêu như đốt, gió thổi vù vù.

Nắng như lửa đốt, mặt hồ gợn sóng.

Nhìn dãy núi cao vạn dặm, chỉ là dãy núi bình thường mà là cực kỳ hiểm trở.

Toàn bộ dãy núi giống như những mũi kiếm đ.â.m thẳng lên, vách núi dựng , tùy ý chọn một chỗ xuống thể thấy đáy sâu thăm thẳm, đừng tới đường , mà ngay cả dấu chân còn .

Nhìn chỉ thấy một màu tối đen như mực, gió lạnh từng trận, từng trận.

Chưa cần nhữngcái khác, chỉ thôi cũng khiến kinh sợ.

Dãy núi hiểm trở như thế, cho dù Âu Dương Vu Phi là khinh công tuyệt đỉnh cũng dám bay qua chứ đừng những khác.

Gió núi thổi qua, núi rừng cây sàn sạt sàn sạt, ngẩng đầu liếc qua một cái, đập mắt là vách núi đen phía , lúc cúi xuống thấy ngay bóng chân, kế bên giống như vực sâu thấy đáy.

Âu Dương Vu Phi cảm thấy chính cũng hoa mắt, tóc tai dựng .

Đã từng qua nhiều núi non hiểm trở, còn bao giờ tới nơi nào nguy hiểm như thế , chỉ cần bất cẩn một chút đều thể mất mạng, một chút dấu vết.

Âu Dương Vu Phi hít sâu một , qua Lưu Nguyệt.

Vân Mộng Hạ Vũ

Vẻ mặt thật là quyết tiệt, lạnh như băng.

Lộ vẻ kiên định cho kinh hãi.

Âu Dương Vu Phi trong lòng khỏi dâng lên một chút bi thương, cố gắng tới mức

“Vèo”, đang còn thương xót cho Lưu Nguyệt, Lưu Nguyệt bên cạnh đang nắm lấy thiên tàm ti , bỗng nhiên đá từ vách núi bung , ngay lập tức cả trườn theo vách núi bỗng trượt xuống, chính là vực sâu vạn trượng.

Âu Dương Vu Phi đột nhiên cả kinh, vội vàng nghiêng , nhanh như chớp, cố chộp tới hướng Thiên Tàm Ti ngay mắt .

Mọi việc xảy quá nhanh.

Thiên tàm ti trong tay b.ắ.n , Lưu Nguyệt gì che chở, lao xuống phía , nhất thời nhíu mày.

Rơi xuống chỗ thì chỉ thịt nát xương tan.

Nguy hiểm hoảng, kinh nghiệm hơn mười năm lính đánh thuê, lúc phát huy tác dụng.

Nhanh chóng nắm chặt thiên tàm ti trong tay, Lưu Nguyệt nháy mắt cả vươn , dẫm lên dãy nham thạch trong khe núi.

Thoáng chốc vách núi dần đạp bằng, căn bản sức lực của con thể mạnh hơn đá .

Mỗi Lưu Nguyệt trượt qua, vách núi dần trở nên bằng phẳng, nàng cũng trượt nhanh xuống .

Tốc độc quá nhanh, chớp mắt một cái, mấy trượng.

Cả vút xuống, gió từ vách đá thổi tới, lạnh thấu xương.

Đây giống như lực hút của trái đất, ai thể chống cự.

Tốc độ nhanh chóng giảm dần, Lưu Nguyệt phản ứng nhanh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-362.html.]

Tay chợt hạ xuống, nắm chủy thủ bên hông, Lưu Nguyệt hung hăng vách núi mặt, dùng hết sức lực đ.â.m , chủy thủ c.h.é.m đá như c.h.é.m bùn, ngay lập tức vang lên một tiếng chói tai sắc nhọn, giống như tiếng binh khí va , khiến cho run sợ.

Chủy thủ sắc nhọn vẽ một đường, vách núi xuất hiện một lỗ hổng lớn mà sâu, hình vuông ngay chính giữa nham thạch.

Chủy thủ trượt tới , Lưu Nguyệt cũng dần chậm .

Cùng lúc, tay trái b.ắ.n thiên tàm ti bám tảng đá, Âu Dương Vu Phi cũng nhanh tay bắt lấy, cố gắng giữ chặt.

“Nàng chứ?” giọng điệu lo lắng, cúi xuống .

Biểu đạt sự quan tâm cùng lo lắng.

“Không việc gì” Lưu Nguyệt lạnh lùng ném một câu.

Gió thổi lạnh thấu xương, nửa ngày mới thấy Lưu Nguyệt trở chỗ vách núi, chân bọn họ chính là vực sâu đáy, im ắng tới mức hầu như thể thấy tiếng động gì.

Lưu Nguyệt giữ thăng bằng, cúi đầu lướt qua chân.

Một mảnh mơ hồ, giữa lưng chừng núi nó giống như đám mây treo lơ lửng, thấy đáy, liếc lên phía , núi cao vạn dặm.

Hít một , Lưu Nguyệt nắm chặt lấy thiên tàm ti, thu .

Sợi chỉ còn lắm, gãy vụn, cũng giãn .

Xem , lớp nham thạch cũng dầy lắm, nàng cho bong tróc rơi hết xuống , nên giờ vách núi mới trơn nhẵn như .

Lạnh lùng kiểm tra thiên tàm ti, Lưu Nguyệt vung tay lên, thiên tàm ti b.ắ.n thứ hai, bám lấy vách núi.

Tay trái nắm chắc thiên tàm ti, tay cầm lấy chủy thủ, giữ luôn tay để tiện di chuyển.

Lưu Nguyệt nữa hướng theo vách núi mà trèo lên.

Tối đen như mực, lúc Lưu Nguyệt di chuyển, bỗng nhiên lóe thứ gì đó màu đỏ.

Có lẽ, trong lúc rơi nhanh xuống vô tình đá xước qua da thịt, chảy máu.

Bất quá, Lưu Nguyệt căn bản hề để ý tới.

Vẻ mặt kiên nghị, Lưu Nguyệt tiếp tục , Âu Dương Vu Phi cắn chặt răng.

Gió thổi lạnh sống lưng, một lãnh khốc.

Nhớ những gì xảy , vẫn còn toát mồ hôi lạnh.

Nếu chậm một bước, nếu Lưu nguyệt phản ứng nhanh nhẹn.

Thì khi rơi xuống, c.h.ế.t thấy xác .

Hít một thật sâu, lúc đó Lưu Nguyệt nhảy qua, ngay mặt : “Đi bằng con đường ?”

Năm ngày, với năng lực của bọn Khố Tạp Mộc, sẽ san bằng chướng ngại vật, chỉ năm ngày là .

“Nàng cần liều mạng như .”

Năm ngày mười ngày, cũng như thôi.

Cái đối với một cuộc chiến mà , đáng kể gì.

Hà tất khổ sở như thế, bọn họ còn nhiều thời gian, còn nhiều thời gian mà.

Sao cứ nhất quyết đánh vội vàng như thế kể vượt qua nơi hiểm yếu như , bất cứ lúc nào cũng thể mất mạng.

Đang suy nghĩ bỗng thấy vách núi màu đen, vệt m.á.u đỏ tươi, Âu Dương Vu Phi trong lòng giấu nổi xót xa.

“Ta yêu cầu ngươi ”, vòng qua bên , lời Lưu Nguyệt lạnh lùng theo gió núi phát , đó trườn lên tiếp.

Vẻ mặt co rúm , Âu Dương Vu Phi nắm chặt tay.

, Lưu Nguyệt đến, cầnhắn cùng.

là, lo lắng, lo lắng mà thôi.

Nhìn ánh mắt đầy kiên quyết của Lưu Nguyệt, lên dãy núi hiểm trở, Nàng đang từng bước leo tiếp.

Không chút cảm xúc, hết sức liều lĩnh.

Làm cho cảm phục, cảm thấy xót xa.

Thôi, thôi, nếu nàng như , thì sẽ giúp nàng, giúp nàng.

Ít là khi nàng gặp nguy hiểm, sẽ ở bên.

Gió núi thổi qua, giữa mùa hè nóng nực thế hiếm khi luồng gió lạnh thấu xương đến thế.

Vách núi cao vô cùng, hai con lớn như từ đỉnh xuống cũng bé thành con kiến, đang ở lưng chừng núi trèo lên.

Phía là vách núi dốc nhọn, phía là vực sâu vạn trượng.

U lam tĩnh mịch, sâu thăm thẳm cho khiếp sợ.

Biên giới Hồ Nam, tứ phía núi non trùng điệp vây quanh, vô thì dễ thì khó ( nghĩ giống như câu dễ khó về của Việt Nam)

Sắc trời nhạt dần xuống phía , dù lúc đang là ban ngày, mặt trời đỏ rực, Tuy nhiên ở nơi thì thể thấy .

Cảnh tượng như cho mừng lo.

Vách núi sâu thăm thẳm bỗng nhiên nóng như lửa đốt.

Kia vốn là đống nham thạch màu đen như mực, giờ đỏ như ánh mặt trời buổi chiều, bùng lên ngọn lửa, màu của nó, thật giống như một ngọn lửa bốc cháy.

Cùng lúc bụi nham thạch b.ắ.n lên tung tóe.

Dính lởm chởm lên vách núi mới đây nhẵn nhụi, một vòng một vòng uốn lượn lên cao hơn, bỗng chốc vách núi trở nên nham nhở.

Sau đó các nham thạch dính sền sệt, Lưu Nguyệt cùng Âu Dương Vu Phi từ từ di chuyển.

Vách núi nhỏ hẹp, gần như chỉ rộng bằng một bước chân, căn bản thể thẳng , mà chỉ thể dựa vách đá lưng, di chuyển từng chút, từng chút một.

Phía , vách núi đen vạn trượng lung lay, tựa như cầu vòng lắc lư, hoa hết cả mắt.

Âu Dương Vu Phi khóe miệng co rúm, mắt chằm chằm, tay bắt lấy nắm nham thạch phía đang b.ắ.n lên, từ từ trườn từng bước một.

Hắn từng nấy tuổi, thậm chí còn từng trải qua thời gian như lúc bao giờ.

Vừa cảm thấy choáng váng xúc động, đúng là như thế.

Mồ hôi từ trán chảy xuống như mưa, chảy vạt áo, dọc theo cơ thể chảy ngoài.

Âu Dương Vu Phi khỏi cần cũng , lưng ướt đẫm.

Phía là trời, mà phía cũng là đất, chỉ cần bước lệch một bước cũng thể tan xương nát thịt, thật sự là thách đố mà.

Bất ngờ liếc mắt Lưu Nguyệt bên cạnh một cái.

Ánh mặt trời cho mặt Lưu Nguyệt ửng đỏ, đỏ một cách rực rỡ.

Chính là, sinh khí, sức sống.

Chỉ lãnh khốc cùng quyết tuyệt, bất cần và liều lĩnh.

Loading...