Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 388

Cập nhật lúc: 2024-12-13 15:35:10
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Sói, cực giỏi trong việc theo dấu vết, thù sâu, g.i.ế.c một con trong đàn liền truy đuổi ngàn dặm, g.i.ế.c c.h.ế.t đối phương thề bỏ qua.”.

Thanh âm lạnh như băng vang lên, Lưu Nguyệt lạnh lùng dậy.

Đây mới là loài sói đáng sợ nhất nơi .

Tình cảm của loài sói vô cùng kiên trinh, năng lực cũng xuất chúng vô cùng, thể mạnh mẽ, săn mồi lợi hại.

Đây đều là những đặc tính Lưu Nguyệt yêu thích. Nếu hỏi nàng thích động vật nào nhất, khẳng định chính là sói.

Có điều, trong tình cảnh hiện giờ, những điểm Lưu Nguyệt yêu thích , giờ cảm thấy vô cùng chán ghét.

Trốn khỏi vòng vây của chúng khó, điều trốn khỏi vòng truy đuổi của bọn chúng mới là mục tiêu của nàng.

“Chết tiệt, nàng sớm……………….?”

Bật lên, Âu Dương Vu Phi mới nửa câu liền đem nuốt trở .

Còn thế nào nữa?

Chẳng lẽ bọn họ thể phá vòng vây mà g.i.ế.c con sói nào ?

Giết, tất nhiên là giết.

Bị truy đuổi, cũng là chuyện tất nhiên.

Nghe tiếng tru truyền đến từ phía xa, Âu Dương Vu Phi và Lưu Nguyệt liếc mắt một cái.

Quay đầu. Xoay . Chạy!

Không nghĩ đến đàn sói đang đuổi theo, cứ như mà chạy.

thảo nguyên rộng lớn, thuận lợi chạy loạn.

Trời quang trăng sáng, thật sự là một đêm .

Mà ngay tại thời điểm Lưu Nguyệt và Âu Dương Vu Phi đang chạy trốn đàn sói, Thu Ngân cùng Ngạn Hổ bên dẫn đầu ba nghìn tinh binh đang đợi đại hỏa tắt.

Nơi đất đen một ngọn cỏ, ngọn lửa bùng lên mạnh mẽ, nhưng cũng tắt nhanh.

Một khắc vẫn là đại hỏa thấu trời, một khắc tắt rụi.

Vượt qua đất đen, tiến tới cửa khe núi.

Không hề lấy một binh mã Hung Nô ở đây.

Hiển nhiên là binh mã Hung Nô cho rằng nào thể sống mà khỏi nơi , cho nên, nơi cần để ý đến, như cũng tránh cho Thu Ngân chút phiền phức.

Mọi sức đẩy tảng đá chắn đường, tạo một khe hở. Trong sơn động nhiều dấu vết đến, Thu Ngân cùng Ngạn Hổ đề cao cảnh giác, lập tức một đường tiến trong động theo dấu vết.

Ánh sáng dần dần hiện , Thu Ngân cùng Ngạn Hổ cuối cùng cũng thoát khỏi sơn động, nhưng mà nghênh đón bọn họ là sườn dốc, đầm lầy, dấu vết lửa cháy cùng dấu chân của bầy sói.

Nhìn thấy đống lửa bới lung tung, xung quanh dấu chân của hơn một nghìn con sói, Thu Ngân cùng Ngạn Hổ im lặng, sắc mặt trắng bệch.

Đàn sói bọn họ .

Hai . Phái ruyền tin tức cho Hiên Viên Triệt.

Đồng thời, Thu Ngân cùng Ngạn Hổ dẫn đầu ba nghìn binh, ngựa, theo dấu chân của đàn sói.

Thảo nguyên gió thổi mây phun, Lưu Nguyệt cùng Âu Dương Vu Phi ngừng chạy lên phía .

Đàn sói đuổi theo phía . Mà ở phía chúng, Thu Ngân cùng Ngạn Hổ cùng đang tức tốc chạy tới.

Đây thật sự là một cảnh tượng kì lạ.

Bầu trời cao rộng, một gợn mây.

Chiến trường khói lửa tràn ngập, vì Lưu Nguyệt mất tích mà dừng , ngược càng lúc càng kịch liệt, m.á.u tanh chảy xuống càng lúc càng nhiều.

Hai quân đối đầu, một bước sai quân đều diệt.

Lúc , Khố Tạp Mộc cùng Lê Khoát, Khoát Ba Lực, Hàn Phi tề tựu đông đủ tại doang trướng của Thác Bỉ Mộc.

“Theo tình hình mắt, Hung Nô còn hai mươi vạn binh mã, khả năng bọn họ sẽ mai phục ở phía đông, đợi chúng tổn thất…………….”.

Thác Bỉ Mộc khi nhanh khi chậm, khoa chân múa tay chỉ lên bản đồ bàn.

Bởi vì trong tay lệnh bài của Lưu Nguyệt, cho nên đám Khố Tạp Mộc đều theo Thác Bỉ Mộc.

Mọi trong lòng lo lắng việc mất tích của Lưu Nguyệt và Âu Dương Vu Phi, tập trung lắng sắp xếp của Thác Bỉ Mộc.

Lúc , cả hai phía đều vô cùng rối loạn.

ai phát hiện những lời Thác Bỉ Mộc bộ là do Hiên Viên Triệt ở phía truyền âm nhập mật cho .

“Cho nên, nơi ……………..”

“Báo, một tiểu binh đến truyền tin.” Ngay lúc , một binh lính đột nhiên cao giọng xông báo cáo.

Hiên Viên Triệt cùng Thác Bỉ Mộc đồng thời ngẩng đầu, đây là tín hiệu của Thu Ngân.

“Mau truyền lên!” Thác Bỉ Mộc lập tức lệnh, trực tiếp đoạt lấy thư báo từ trong tay tiểu binh .

“Theo điều tra, chủ soái cùng quân sư chết, nhưng hiện nay đang đàn sói hoang truy đuổi, rõ vị trí.” Ngắn gọn mà rõ ràng.

Đám Khố Tạp Mộc thấy những lời , đồng loạt thở dài một .

Tâm tư treo ngược (lo lắng) suốt một đêm, lúc mới buông lỏng.

Không c.h.ế.t là , c.h.ế.t là !

Đã chủ soái của bọn họ dễ c.h.ế.t như mà.

Trong bóng tối nhận cảm xúc d.a.o động mặt Hiên Viên Triệt, nhưng vẻ mặt băng lãnh cũng hạ xuống vài phần.

mà, rõ vị trí. Nàng chạy đến nơi nào?

Sói hoang truy đuổi! Ánh mắt Hiên Viên Triệt trầm xuống.

sói hoang truy đuổi…………….” Lê Khoát lúc mới phản ứng , tạp lưỡi, sắc mặt ngưng trọng.

Khố Tạp Mộc, Hàn Phi cũng sắc mặt cũng .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-388.html.]

Bọn họ sống thảo nguyên, đối với đám sói hoang đương nhiên là hiểu rõ. Bị sói truy đuổi………….chuyện ……………

“Xác định rõ phương hướng, lực tìm cách cứu viện.” Thanh âm chỉ huy của Hiên Viên Triệt vang lên bên tai, Thác Bỉ Mộc theo bản năng nhắc .

“Rõ!” Lập tức tiếp lệnh.

Chạy loạn khắp thảo nguyên, cứu viện, hết xác định vị trí.

Lúc chim bồ câu đưa thư, chỉ thể dựa sức để truyền tin tức, nên nhất định xác nhận vị trí của đám Thu Ngân.

Hiên Viên Triệt quá lo lắng.

Sói hoang, Lưu Nguyệt thể ứng phó .

“Hiện tại, chúng tấn công tại nơi ……………..”

Cuộc chiến ác liệt, trống trận uy dũng, sát khí trải rộng khắp thảo nguyên.

“Không , . Ta nghỉ một lát.”

Trong lúc Hiên Viên Triệt đang xảy chiến sự, Lưu Nguyệt cùng Âu Dương Vu Phi đang đàn sói đuổi theo, lên trời đường, xuống đất cửa.

Nhanh chóng lăn xuống mặt đất đầy cỏ, Âu Dương Vu Phi rên lên một tiếng.

Lưu Nguyệt thấy cũng dừng bước ở chỗ Âu Dương Vu Phi lên, nhanh xuống, lấy mấy quả dại , bổ sung thể lực, điều tức.

Suốt một đêm, bọn họ chạy ngừng, cũng chỉ nghỉ ngơi ba , mà ba , suýt đàn sói bắt kịp.

Bọn sói hoang , thể lực như .

Không ngừng đuổi theo, g.i.ế.c từ bỏ.

Tốc độ tuy rằng nhanh bằng Lưu Nguyệt và Âu Dương Vu Phi.

xét về sức bền, thì vượt xa nhiều.

Trong lúc Lưu Nguyệt cùng Âu Dương Vu Phi nghỉ ngơi, bọn chúng vẫn ngừng đuổi theo.

Đám sói hoang , đúng là chê đầu .

Trên thảo nguyên thác nước, cho nên thể che giấu thở của bọn họ, cũng cách nào ngăn cản đám sói hoang đuổi theo.

Phóng hỏa? Được, cả thảo nguyên cùng cháy.

Chỉ sợ đàn sói hoang c.h.ế.t cháy, bọn họ lửa thiêu .

Lại quen thuộc địa hình. Hiện giờ bọn họ cũng đang chạy nơi nào.

Bởi , thoát khỏi đám sói , là mơ tưởng hão huyền.

Lưu Nguyệt đau đầu suy nghĩ.

“Ngao ô……………” Hùng tráng mà thê lương, mang theo sự âm trầm khiến sợ hãi.

“Mẹ nó!” Hung hăng đ.ấ.m xuống mặt đất, Âu Dương Vu Phi thô tục chửi một câu.

Thứ dừng nghỉ ngơi một chút ?

Bọn họ mới dừng một chút liền đuổi đến nơi.

“Ngao ô………………..”

Tiếng tru vang vọng, xuyên phá trời cao, lan xa đến tận chân trời.

“Không chứ, nhiều thế?” Âu Dương Vu Phi cơ hồ g.i.ế.c , đáng tiếc ở nơi một để g.i.ế.c cũng .

Tối nay, thảo nguyên rốt cuộc bao nhiêu con sói.

Một đường đuổi theo bọn họ, tiếng sói tru càng lúc càng lớn, càng lúc càng nhiều, càng lúc càng dũng mãnh, dường như đàn sói đuổi theo càng lúc càng đông.

Nếu ban đầu chỉ hơn một nghìn con, thì lúc , Âu Dương Vu Phi thể hoài nghi, đàn sói đang đuổi phía bọn họ đến một vạn thì cũng là chín nghìn.

“Ông trời, ngươi thật mắt!” Âu Dương Vu Phi nước mắt bay đầy trời.

Lưu Nguyệt Âu Dương Vu Phi nước mắt, dậy, nhấc chân, chạy!

Đối với trận chiến lâu dài, tiết kiệm thể lực là việc quan trọng nhất.

Âu Dương Vu Phi thấy Lưu Nguyệt tung chân bỏ chạy, xoa xoa khuôn mặt nước mắt, xoay chạy theo.

Tốc độ của hai nhanh như tia chớp, vạch thành một đường cỏ xanh.

“Nếu một con ngựa thì .” Âu Dương Vu Phi chạy oán giận.

Hắn vẫn đang thương a, chịu sự đối xử như .

Không bọn họ chạy đến nơi nào.

Xung quanh một bóng cũng . Giống như hơn trăm vạn đang giao chiến thảo nguyên hề tồn tại.

Biết chạy đây?

Vân Mộng Hạ Vũ

Âu Dương Vu Phi dứt lời, đột nhiên bước chân của Lưu Nguyệt chợt dừng , cúi xuống, tai áp sát mặt đất.

Âu Dương Vu Phi lập tức dừng , dáng vẻ của Lưu Nguyệt, lẽ…………….

“Ngươi ngựa, !” Im lặng lắng một lát, Lưu Nguyệt bật lên, trong mắt hiện lên tia lạnh, đầu đổi hướng chạy .

Âu Dương Vu Phi thấy Lưu Nguyệt chút ý , mặt mày động, lập tức nghĩ ngợi gì liền đầu đuổi theo Lưu Nguyệt.

Tốc độ hai nhanh, chỉ thời gian uống một chén nhỏ liền thấy phía vang lên tiếng vó ngựa, đang đến đây.

Mừng rỡ mặt. Chính xác là mừng rỡ mặt, từ tới nay Âu Dương Vu Phi khi nào vui mừng như , hai tay giang rộng, chào đón đám phía .

Trong lúc nhất thời sức lực như khôi phục , vượt Lưu Nguyệt, chạy vội lên phía .

Vượt qua mấy sườn núi nhỏ, đoàn hiện mắt Âu Dương Vu Phi.

Âu Dương Vu Phi đoàn phía , sửng sốt.

Là binh mã của dân tộc Hung Nô, là một tiểu đội tuần tra của binh mã Hung Nô.

Thật ! Cứu tinh thành sát tinh. Trước binh mã Hung Nô, đàn sói hoang.

Loading...