Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 390

Cập nhật lúc: 2024-12-13 15:35:13
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Ngao ô…………………” Âu Dương Vu Phi còn dứt lời, tiếng sói tru từ phía chân trời xa xa truyền đến.

Mặt trầm như nước, mắt Lưu Nguyệt híp .

Âu Dương Vu Phi giơ tay lên vỗ trán, ngửa mặt lên trời : “Trời, ai thể cho , bọn chúng thể chúng chết? Rốt cuộc bọn chúng thù sâu đến cỡ nào?”.

“Là mang thù với ngươi.” Lưu Nguyệt vẻ mặt bình tĩnh.

Đối với kẻ thù g.i.ế.c hại đồng bọn của , loài sói một bản tính bẩm sinh, c.h.ế.t ngừng, tuyệt đối sẽ nhận lầm.

Nghe Lưu Nguyệt , khóe miệng Âu Dương Vu Phi co rút.

“Hiện tại nên gì bây giờ? Chẳng lẽ chúng cứ tiếp tục chạy thế ?”

Âu Dương Vu Phi thảo nguyên rộng lớn mắt, chạy đến khi nào đây.

Lưu Nguyệt Âu Dương Vu Phi hỏi, cũng vội trả lời, cặp mắt lạnh như băng thảo nguyên xanh mướt phía , lệ quang chớp động.

“Ngươi nhớ lời đám ?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Thanh âm băng lãnh bất chợt vang lên.

Âu Dương Vu Phi sửng sốt, con mắt chuyển động, tay vuốt cằm, mặt hiện vẻ trầm tư sâu xa khó hiểu.

Nàng câu ‘Đi hướng tây, đến doanh trướng của Hung Nô vương’ khi nãy ?

Đây chính là ý trong lời của binh lính Hung Nô khi nãy.

Ở chỗ sâu trong con ngươi đen hiện lên sát khí, Lưu Nguyệt lạnh lùng hỏi: “Doanh trướng của chủ soái Hung Nô đặt ở nơi nào?”

Âu Dương Vu Phi , chậm rãi thẳng sống lưng, khóe miệng cong lên thành một nụ đầy tà khí.

“Hướng tây!”.

Chuyện mấy chục vạn binh mã Bắc Mục ai ai cũng .

Doanh trướng của chủ soái Hung Nô chắc chắn đặt ở phía tây, bởi vì đằng thảo nguyên tươi phía tây chính là kinh đô của Hung Nô, doanh trướng của chủ soái tất nhiên đóng tại đó.

Tuy rằng bọn họ từng phái dò la cũng thể xác định chính xác vị trí doanh trướng của chủ soái, nhưng phương hướng thì tuyệt đối đúng.

Mà lúc , Lưu Nguyệt còn cố ý hỏi…………………

“Ý nàng là……………?” Vuốt vuốt cằm, Âu Dương Vu Phi híp mắt.

Lạnh lùng đầu mảnh trời xám mênh m.ô.n.g phía , Lưu Nguyệt đầu trừng mắt về phía tây.

“Truy đuổi đến chết, , liền mang chúng ăn đại tiệc.”

Thanh âm lạnh như băng vang vọng đến chân trời, mang theo sự sắc bén, âm hiểm.

“Ha ha, ! Ăn đại tiệc, ăn đại tiệc.” Tiếng điếc tai truyền từ trong miệng Âu Dương Vu Phi, ăn đại tiệc, chủ ý , thích.

“Giá!” Phóng ngựa mà , đầu hướng tây.

Trên trời mây trắng nhẹ trôi, hai con ngựa hướng phía tây chạy như bay.

Mà phía bọn họ, đàn sói hoang hàng vạn con đang gắt gao đuổi theo.

Lưu Nguyệt chọc giận. Cho tới bây giờ ai thể truy đuổi nàng đến chỗ ẩn .

Ngươi truy đến chết, , để xem ai hơn ai.

Ngay từ đầu nàng dám tới chỗ hai bên đang giao chiến.

Bởi vì nơi đó chỉ binh lính Hung Nô mà còn binh lính Bắc Mục.

Trên chiến trường thiên biến vạn hóa, một khắc đang là nơi đóng quân của binh lính Hung Nô, một khắc là chỗ của binh lính Bắc Mục.

Tình thế như , nàng dám dẫn dụ đàn sói tới. Nếu nhỡ cắn binh lính Hung Nô, cắn binh lính Bắc Mục thì thế nào?

Bởi , nàng chỉ dám chạy vòng vèo một hồi.

mà, hiện tại nàng đổi ý.

Ta sẽ hướng tới trung tâm vòng chiến, mà trực tiếp xâm nhập nội doanh của ngươi.

Dù thế nào cũng nhất định sẽ khiến ngươi tổn hại.

Nền trời xanh biếc, thời tiết mùa hạ nắng ngắt như lửa. Mây trắng trời cuồn cuộn bay, tuyệt .

Mà ngay tại lúc Lưu Nguyệt cùng Âu Dương Vu Phi đang phóng ngựa về hướng tây, một nhóm binh lính đang dừng nơi đóng quân của tiểu đội Hung Nô mà hai rời khỏi.

Nhìn thấy mặt cỏ mắt m.á.u chảy tràn lan, khóe miệng Ngạn Hổ co rút: “Rốt cuộc bao nhiêu con sói?”.

Mảnh đất m.á.u lan tuy lớn nhưng tuyệt đối cũng nhỏ.

Màu m.á.u nhuộm đỏ cả thảm cỏ xanh mướt khiến run sợ.

Thật giống như sóng lớn cuồn cuộn chảy qua, cuốn hết theo bụi bẩn mặt đất, khinh thường cao ngạo.

Thu Ngân dấu chân lưu cỏ, ngẩng đầu theo dấu vết phía xa, mi tâm nhíu chặt.

Dọc đường theo dấu chân tới đây, thấy dấu chân của đàn sói càng lúc càng nhiều.

Lúc đầu một ngàn con, nhưng đến bây giờ đông đến nỗi thể đếm hết .

Thu Ngân suy nghĩ, khỏi thầm cầu khẩn ông trời.

Vương phi của bọn họ rốt cuộc chọc giận bao nhiêu con sói đây?

Bọn chúng đuổi theo đông như ………..Trời đất….Hắn thật dám tưởng tượng.

“Hướng tây, bọn chúng theo hướng tây!” Tiếng bẩm báo của thuộc hạ khiến Thu Ngân bừng tỉnh.

Hướng tây?

Thu Ngân cùng Ngạn Hổ liền sang một cái, hướng tây………………

Sắc trời sáng dần, ngọn gió mang theo nóng nhè nhẹ thổi qua. Nóng!

Trong trướng chủ soái Bắc Mục.

“Đi về phía tây?” Hiên Viên Triệt tin tức trong tay, lo lắng gì.

“Mấy vạn con sói! Trời ơi! Chúng mau phái ngươi tiếp ứng……………..” Thác Bỉ Mộc gấp đến độ suy nghĩ.

Lính liên lạc bên cạnh hai mặt .

Tiếp ứng? Tiếp ứng như thế nào? Đi đến doanh trướng của binh mã Hung Nô ở phía tây để tiếp ứng?

“Thác Bỉ Mộc, chuẩn một vạn quân theo .”.

Nắm chặt tin tức trong tay, hào quang trong mắt Hiên Viên Triệt lóe lên, đột nhiên trầm giọng với Thác Bỉ Mộc.

“Sao? Được! ngươi cần một vạn binh mã để gì?”

“Ngươi cần !”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-390.html.]

Trời nóng như lửa, một vạn binh mã trong quân doanh Bắc Mục phái , Hiên Viên Triệt sắp xếp bọn họ việc gì.

Trời ênh mông, thảo nguyên trống trận rền vang.

Binh mã bốn phía ngừng giao chiến.

Nhìn từ trời xuống, binh mã hai bên lúc ẩn lúc hiện, xen lẫn .

Ngươi của cài , cũng của ngươi phái tới.

Lần lượt xen kẽ, chồng chéo, giao chiến kịch liệt.

Gió thảo nguyên nổi lên, ngọn cỏ xanh dập dờn như sóng biển, từng đợt từng đợt, vô cùng.

“Giá!” Phóng ngựa như bay, Lưu Nguyệt cùng Âu Dương Vu Phi càng lúc càng tiến gần đến hướng tây.

Ngựa dừng sườn núi nhấp nhô, Lưu Nguyệt cùng Âu Dương Vu Phi cùng sườn núi xuống.

Binh mã Hung Nô đông nghìn nghịt ở phía xa xa, trận thế sẵn sàng, chỉ cần lạ xông tới sẽ lập tức đè bẹp.

Gót sắt chói lòa, là đang bao vây chỗ nào, bảo vệ chỗ nào ?

Có điều đối thủ của binh mã Hung Nô , sẽ quan tâm bọn họ đang gì.

Lưu Nguyệt cùng Âu Dương Vu Phi liếc , trao đổi ánh mắt.

Roi ngựa vung lên, cả hai đều điên cuồng phóng ngựa tới doanh trướng của binh mã Hung Nô.

“Xông lên.” Cánh tay quơ lên, Âu Dương Vu Phi hô lớn, thanh âm rung trời.

Tiếng hô xung phong vang vọng bốn phía, binh mã Hung Nô trong doanh trướng phía đương nhiên thấy, cả đoàn quân lập tức xoay giương giáo, cảnh giác lên.

Tiếng hô phát từ vùng đất phía doanh trướng của bọn họ.

Bọn họ hề tin báo binh mã Bắc Mục tấn công từ nơi , đột nhiên hô khẩu hiệu xung phong ở đây.

Cảnh giác xoay , binh mã Hung Nô nghi hoặc khiếp sợ.

Ngựa phóng xuống, nhanh như băng.

Binh lính Hung Nô chỉ thấy hai con tuấn mã từ sườn núi phi xuống, nhanh tới gần doanh trại của bọn họ.

Mà phía hai con tuấn mã lấy một bóng .

Vẻ khinh thường nổi rõ trong mắt binh lính Hung Nô.

Chỉ hai mà đòi xông tới đánh với ba vạn đại quân của Hung Nô bọn họ, thật là chuyện nực .

mà chuyện nực còn đang ở trong đầu bọn họ, phía hai con tuấn mã đang chạy như bay , một tiếng sói tru cắt qua bầu trời, vang đến chân trời.

“Ngao ô……………..”

Phía sườn núi cao, một mảng màu xám nháy mắt hiện .

Chi chít, dày đặc, che lấp cả mặt trời, toát vẻ thù hận vô cùng, như thủy ngân tả địa, vắt ngang mà đến.

Đám binh lính Hung Nô chợt cảm thấy m.á.u dâng lên đỉnh đầu.

“Sói hoang……………..”

“A, sói hoang……………….”

“Trời ạ, là sói hoang……………..”

Tiếng thét chói tai vang lên khắp nơi.

Ba vạn binh lính trong quân doanh vô cùng hoảng sợ.

Mà ngay tại lúc binh lính Hung Nô đang hoảng sợ vô cùng , Âu Dương Vu Phi đang điên cuồng phóng ngựa đến, vẻ mặt hưng phấn vung cánh tay lên hét lớn một tiếng: “Các , xông lên!”.

Đám binh mã đang ở gần Âu Dương Vu Phi tiếng hét sợ tới mức suýt tiểu quần.

Chỉ huy đàn sói hoang tấn công?

Chuyện từng qua. Sao thể như thế?

Lại thể chỉ huy bầy sói hoang hung hãn nhất thảo nguyên ?

Không để cho binh lính Hung Nô thời gian để để suy nghĩ, khiếp sợ, Lưu Nguyệt liếc mắt một cái Âu Dương Vu Phi cáo mượn oai hùm, cùng Âu Dương Vu Phi chạy như tên b.ắ.n doanh trại của ba vạn binh mã Hung Nô.

Mà theo sát phía bọn họ, chính là đàn sói hoang ngừng đuổi giết.

“Ngao ô………………..”

“Cứu mạng a…………….”

“Giết…..Mau giết………..”

“Trời ơi, nhiều sói như ……………?

Hỗn chiến. Thật sự là hỗn chiến!

Đàn sói màu xám gào thét mà đến, màu trắng của răng nanh hiện lên dày đặc, mang theo sự uy h.i.ế.p và hung hãn tột cùng.

Trường kiếm khỏi vỏ, tấm chắn giơ lên cao, trường thương đ.â.m thẳng.

Binh mã Hung Nô vì tự bảo vệ dũng g.i.ế.c giặc.

Người và sói hòa cùng một chỗ, huyết chiến bùng nổ.

Đàn sói từng bước tới gần ba vạn binh lính Hung Nô.

Ba vạn binh lính Hung Nô đều đem ánh mắt tập trung đàn sói hoang.

Hầu như ai để ý đến Lưu Nguyệt cùng Âu Dương Vu Phi đang xuyên qua đám hỗn loạn mà tới mặt chủ soái Hung Nô.

“Gia luật Lưu Nguyệt? Ngươi là Gia Luật Lưu Nguyệt…………….?

Chủ soái của ba vạn binh mã nhận Lưu Nguyệt, liếc mắt một cái Lưu Nguyệt đang tới mặt , nhất thời thất kinh, vung đao c.h.é.m tới Lưu Nguyệt.

Một chân vung lên đá văng đao .

Lưu Nguyệt động thủ nhiều, bay một cái liền đá văng chủ tướng xuống ngựa, trực tiếp đoạt lấy ngựa của .

Cùng lúc đó, Âu Dương Vu Phi đoạt lấy ngựa của tên phó tướng, roi ngựa vung lên, chạy!

Quay đầu mà , chút lưu luyến.

Lưu Nguyệt cùng Âu Dương Vu Phi đem đán sói hoang phía giao cho ba vạn binh lính Hung Nô.

Cũng thể , đem ba vạn binh lính Hung Nô giao cho đàn sói hoang.

Phía chân trời hiện lên một đường đỏ.

Trên thảo nguyên, ngựa hí hét sói gào.

Hòa cùng tạo lên một khúc ca tráng lệ.

Loading...