Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 404

Cập nhật lúc: 2024-12-13 15:39:42
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ở thời đại , những chuyện tình kiểu mây mưa nhiều lắm, nhưng xem mắt chính là kiểu như thế.

Nếu Âu Dương Vu Phi Hiên Viên Triệt trong lúc náo nhiệt ôm Lưu Nguyệt chắc chắn sẽ tức đến hộc máu.

Sao trời lấp lánh, tỏa sáng cao.

Màn cầu hôn của các dũng sĩ kết thúc đại hội săn bắn.

Bởi vì diễn chuyện Nữ vương tìm Vương phu, mà lúc dân chúng trở nên náo nhiệt lạ thường.

Tiếng ca múa ồn ào, lửa cháy hừng hực, đêm nay ai ngủ.

Mà Hiên Viên Triệt cùng Lưu Nguyệt, khi ly khai khỏi đám ồn ào, Tiêu thái hậu sắp xếp cho động phòng.

Trên thảo nguyên nhiều quy củ như ở Trung Nguyên, nghi thức cầu hôn là quan trọng, nếu đồng ý thì chính thức trở thành vợ chồng, đây chính là tục lệ.

Ánh nến lay động, đối bóng thành đôi.

“Vương phu.” Lưu Nguyệt dựa giường, Hiên Viên Triệt thật tươi.

Hiên Viên Triệt đầu Lưu Nguyệt, ý tràn đầy trong mắt.

Nhẹ nhàng cúi đầu, đôi môi cực nóng bao phủ lấy bờ môi đỏ mọng của Lưu Nguyệt, nhẹ giọng : “Mặc kệ hết tất cả, nàng là của .”

Lưu Nguyệt nhất thời to, trong mắt cũng là sự kiên định.

Bàn tay như ngọc vươn lên, ôm lấy cổ Hiên ViênTriệt, kéo xuống.

Hung hăng chiếm lấy.

Ánh nến bập bùng, bóng hai hòa một.

Bàn tay vươn , Hiên Viên Triệt kéo vạt áo của , để lộ bờ n.g.ự.c trần trụi.

Khẽ dùng chút lực, đem Lưu Nguyệt đặt giường.

“Chúng giành thắng lợi, ăn mừng .”

Thanh âm trầm thấp vang lên, mang theo chút khàn khàn, trong phòng tối khiến tâm thêm ngứa ngáy.

Lưu Nguyệt cúi đầu , ngẩng đầu hôn Hiên Viên Triệt.

Trong mắt xẹt qua một tia âm trầm: “Triệt, Tiêu thái hậu cái gì đó…………………”

“Hư…..” Ngón trỏ đặt lên môi Lưu Nguyệt, ngăn cho nàng tiếp.

“Hôm nay chúng bàn đến chuyện .” Cúi đầu, đè xuống, thanh âm Hiên Viên Triệt tràn đầy dục tình.

Con ngươi đỏ sậm càng thêm phát sáng.

Nhìn thấy dục tình trong mắt Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt nuốt xuống chuyện định về Tiêu thái hậu.

, bước đầu tiên thành công, bọn họ chúc mừng.

Hôm nay, là cơ hội .

Chuyện Tiêu thái hậu, tạm thời cần để ý.

Có vấn đề gì nàng và Hiên Viên Triệt thể giải quyết?

Chuyện , cần lo lắng.

Vậy, hôm nay cũng nên chúc mừng thắng lợi thôi.

Hai tay như ngọc xuống, ôm lấy thắt lưng Hiên Viên Triệt, đôi môi đỏ sẫm hôn lên.

Khẽ phất tay áo, nến lập tức tắt .

Phòng tràn ngập bóng tối.

Tiếng rên rỉ khe khẽ, trầm thấp, chứa vạn phần xuân sắc.

Một khắc xuân đáng giá ngàn vàng.

Bóng đêm dày đặc, nơi cảnh xuân triền miên.

Hắn và nàng, nàng và , vĩnh viễn là một, mặc cho xảy chuyện gì.

Một đêm xuân tình, kéo dài triền miên, một lời, tình ý kéo dài.

Mặt trời lên cao, chiếu xuống muôn nơi.

Hiên Viên Triệt cùng Lưu Nguyệt, một đêm mây mưa triền miên, mang theo vẻ mặt tươi thỏa mãn, từ tẩm cung phía đến tiền điện.

“Đã dậy ?”

Tiêu thái hậu sớm tiền điện, đặt chén trong tay xuống, như như Lưu Nguyệt.

Lưu Nguyệt gia bộ như phát hiện vẻ trêu chọc trong mắt Tiêu thái hậu, gật đầu, thực tự nhiên xuống bên cạnh: “Vâng.”

Mà Hiên Viên Triệt bên cạnh cũng tự nhiên xuống, sát khí quanh phát tán trong khí, chút che giấu.

“Nên xưng hô như thế nào, Thiên Thần vương?”

Thấy Hiên Viên Triệt xuống, Tiêu thái hậu khẽ điểm ngón tay mặt bàn, .

Nếu Lưu Nguyệt mất trí nhớ, tiếp nhận vòng hoa, đặt bên , cần hỏi, cũng chính là Hiên Viên Triệt.

Thân phận của , hôm qua nàng .

Hiên Viên Triệt chút kinh ngạc việc Tiêu thái hậu đoán phận của , chậm rãi : “Thái hậu cũng giống như mẫu của Nguyệt, cứ gọi thẳng kì danh là .”

Tiêu thái hậu thế, trong mắt chợt lóe sáng: “Thẳng thắn!”

“Thái hậu, việc gì cứ thẳng.” Hai tay khoanh ngực, Lưu Nguyệt tựa lưng ghế, thản nhiên một câu.

Chờ nàng sớm như , chắc chắn chuyện.

Tiêu thái hậu Lưu Nguyệt , vẻ tươi mặt dần tan , trong mắt hiện lên tia phức tạp.

Nhìn Lưu Nguyệt, gật gật đầu : “Được, cũng vòng vo với con.”

“Lưu Nguyệt, đây là mật tín do thái tử Ngạo Vân quốc Trung Nguyên đưa đến cho .”

Từ trong tay áo lấy một phong thư, Tiêu thái hậu đưa đến mặt Lưu Nguyệt.

Lưu Nguyệt thấy giương mi. Là của Độc Cô Dạ? Xem , bắt đầu hành động.

Trong lúc nhất thời, cả tiền điện lặng như tờ.

Trong thư hề lời khách sáo, chỉ phân tích một cách cụ thể thế cục Trung Nguyên, thế cục Bắc Mục, cùng cục diện cả thiên hạ.

Trong đó cũng đề cập đến nguyên nhân Lưu Nguyệt đến Bắc Mục.

Nguyên nhân kết quả việc Thiên Thần vương biến mất.

Xét mối quan hệ của hai với Minh Đảo, thể thấy hậu quả.

Lời lẽ thông suốt, phân tích chính xác cùng chứng cớ vô cùng xác thực.

Khiến cho mật tín thể hiểu hết thời cuộc cùng nguyên nhân Lưu Nguyệt đến Bắc Mục.

Thưởng thức chén trong tay, Tiêu thái hậu dựa lưng ghế, chậm rãi :

“Thái tử Ngạo Vân hề chuyện sớm phận của con, cũng , đối với Minh Đảo, và con cùng một chiến tuyến.

Nếu , chỉ với bức mật chỉ , nhất định sẽ đem con thiên đao vạn quả.”

Lưu Nguyệt thế liền ngẩng đầu lên, sắc mặt lạnh nhạt, chút d.a.o động.

Rút củi đáy nồi, Độc Cô Dạ dùng đến chiêu .

Nếu đổi Tiêu thái hậu là một khác xuất từ Minh Đảo, chỉ sợ là nàng sớm thể ở Bắc Mục, thậm chí c.h.ế.t chỗ chôn.

Không ai thể tha thứ cho hành động lấy đất nước của quân cờ để đối phó với thế lực khác.

“Vậy, Thái hậu cho vời bọn trở về là ý gì?”

Nhìn mật tín trong tay, Hiên Viên Triệt đột nhiên ngẩng đầu Tiêu thái hậu, thanh âm trầm , “Có nhờ Độc Cô Dạ thức tỉnh Người mới hiểu , Bắc Mục, thực chỉ là quân cờ trong tay bọn ?”

Lời sắc bén, đem hết những thắc mắc trong lòng Tiêu thái hậu hết.

! Bắc Mục là do phu quân của trải qua thiên tân vạn khổ mới giành , kế thừa di nguyện của tổ tông. Cho dù còn, nhưng tuyệt đối để cho công sức của trở thành vô ích, Bắc Mục tuyệt đối thể trở thành quân cờ trong tay kẻ khác.”

Tiêu thái hậu Hiên Viên Triệt cùng Lưu Nguyệt, ánh mặt kiên quyết, cũng vòng vo, thẳng.

“Lưu Nguyệt thống nhất thảo nguyên, giúp. Phải tấn công Minh Đảo, cũng giúp.

Bởi đây là tâm nguyện của phu quân , cũng là tâm nguyện của . Để việc , dù Bắc Mục lụi bại đến vạn kiếp bất phục, cũng hối hận.

, tuyệt đối thể để cho Bắc Mục rơi tay ngoài, Bắc Mục là của bọn .”

Ánh mắt thật sâu Lưu Nguyệt, thanh âm Tiêu thái hậu thực trầm.

“Dã tâm của các quá lớn, thâu tóm Bắc Mục, thâu tóm Trung Nguyên, thống nhất thiên hạ.

Lưu Nguyệt, nếu chỉ con, dù con thống nhất thiên hạ, ý kiến.

là Thiên Thần vương.

Ta tin rằng, khi các thống nhất Bắc Mục cùng thảo nguyên, tất cả cũng sẽ tay Hiên Viên Triệt, đúng ?”

Từng lời của Tiêu thái hậu thực bén nhọn.

Tựa lưng ghế, Lưu Nguyệt gật gật đầu: “, đây chính là suy nghĩ của .”

Thấy Lưu Nguyệt thừa nhận chút do dự, vẻ mặt Tiêu thái hậu trở nên lạnh lùng: “Lưu Nguyệt, thảo nguyên , thể cùng con chia đều, bởi vì thành quả đều do con mang đến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-404.html.]

nếu bây giờ con vẫn suy nghĩ , , bản thái hậu chỉ thể với con hai từ ‘xin ’.”

Nàng thể để cơ nghiệp trăm năm của Bắc Mục rơi tay ngoài.

Lưu Nguyệt thế liếc mắt Tiêu thái hậu một cái, gì.

Hiên Viên Triệt đang một bên, đột nhiên .

Đầu ngón tay điểm mặt bàn, một câu chút liên quan.

“Vẫn Độc Cô Dạ đơn giản, cùng sẽ động thủ. Hắn thật chọn uy hiếp, một kích trúng hồng tâm.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Lắc đầu .

Nếu hành động của Độc Cô Dạ thu kết quả, Thiên Thần bọn họ sẽ thế lực thảo nguyên trợ giúp, cũng sẽ thực lực thâu tóm Tuyết Thánh quốc cùng Ngạo Vân quốc.

Chỉ còn cách xuất binh, ba nước liên thủ chống Minh Đảo.

Độc Cô Dạ, hổ là đối thủ của . Được lắm!

Đầu ngón tay khẽ điểm mặt bàn, Hiên Viên Triệt chậm rãi :

“Tiêu thái hậu, hỏi Người một câu, nếu chúng là địch thủ, Người cho rằng Bắc Mục sẽ chống cự bao lâu?”

Thanh âm lạnh nhạt, nhưng khiến hình Tiêu thái hậu khẽ run lên.

“Bản thái hậu sẽ liều c.h.ế.t đến cùng.”

Hiên Viên Triệt thế, : “Chuyện đến nước , cũng ngại trắng .

Minh Đảo khó đối phó, tình hình Trung Nguyên hiện tại vô cùng hỗn loạn.

Mặc dù hiện tại Thiên Thần hành động, nhưng nếu tay liên thủ, cũng chỉ thể ngăn cản cho Minh Đảo xâm chiếm, nhưng tiêu diệt Minh Đảo, vẫn là đủ sức.

Bởi , cần sáp nhập hai thế lực Trung Nguyên cùng thảo nguyên một.

Ta nghĩ, đây chính là nguyên nhân ban đầu Nguyệt tìm đến Bắc Mục.

Tiêu thái hậu, nghĩ đối với Minh Đảo, Người cũng hận thể nghiền nát thành tro.

Nếu chúng , dù thế lực thảo nguyên hùng hậu, một đối phó với Minh Đảo cũng là chuyện thể.

Người, đủ mưu lược, đủ quyết đoán, đủ uy vọng.

Người chỉ đem giang sơn mà chúng tân tân khổ khổ gây dựng lên đem dâng lên cho Minh Đảo.”

Vung tay lên ngăn cản Tiêu thái hậu đang mở miệng định , Hiên Viên Triệt tiếp: “Thảo nguyên cần bọn thống nhất, cần bọn chỉ huy, cần bọn lãnh đạo.

Nếu , Hung Nô, Tiên Bi sớm muộn cũng sẽ vùng dậy, thảo nguyên sẽ rơi cảnh chia năm xẻ bảy.

Tiêu thái hậu, quả nhân cũng gạt Người, thảo nguyên, cần thống nhất, nhưng quả nhân nhất định sẽ để cho gia tộc Gia Luật các cai quản.

Thảo nguyên, danh nghĩa là thuộc Thiên Thần , nhưng thực đều do các xử lý chính sự.”

Đột nhiên dừng , Hiên Viên Triệt Tiêu thái hậu thật sâu, “Tiêu thái hậu, Người là hiểu chuyện, Người nên cân nhắc lợi hại thật kỹ.

Hơn nữa, chúng thật lòng , Người đều rõ. Cho dù Người tin , nhưng chắc chắn Người tin Nguyệt nhi.

Tình cảm của nàng với Gia Luật Hồng là giả. Nàng thực lòng coi Gia Luật Hồng là của .

Tỷ tỷ thể giúp giành thiên hạ, cũng thể mượn thế lực của .

, tuyệt đối sẽ hãm hại của .

Tính cách của Nguyệt nhi, Người chắc chắn hiểu rõ.

Nếu , hôm nay Người cũng sẽ đây cùng chúng chuyện.”

Lời cứng mềm, đề cập hai mặt, uy h.i.ế.p thuyết phục, quả nhiên lợi hại.

Thanh âm của Hiên Viên Triệt dứt trong điện rơi yên lặng.

Tiêu thái hậu lên tiếng.

Lời Hiên Viên Triệt , nàng đều hiểu rõ. Vì hiểu rõ, cho nên nàng mới vội động thủ.

Sau khi nhận mật tín của Độc Cô Dạ, nàng lập tức hạ lệnh ám sát Lưu Nguyệt, bởi nàng hiểu rõ, tình cảm của Lưu Nguyệt dành cho Gia Luật Hồng là giả.

Đồng thời, nàng cũng hiểu rõ, thanh thế của Lưu Nguyệt thảo nguyên lớn.

Nếu đối địch, chỉ sợ giang sơn Bắc Mục sớm muộn cũng sẽ gặp nguy hiểm.

, nàng chỉ một lòng nghĩ đến bá nghiệp thảo nguyên của con nàng .

Có gì quan trọng hơn đứa con của nàng .

Trầm mặc giây lát.

“Gia tộc Gia Luật cai quản thảo nguyên?”

Nửa ngày , Tiêu thái hậu đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm nghị Hiên Viên Triệt.

! Quả nhân tuyệt can thiệp. Lãnh thổ của các , do các tự quản.”

Hiên Viên Triệt Tiêu thái hậu hỏi, trong lòng hiểu rõ lựa chọn của nàng, lập tức mỉm , kiên định đưa đáp án.

“Vĩnh viễn bảo vệ Hồng Nhi của ?”

Tiêu thái hậu đầu, với Lưu Nguyệt một câu.

Lưu Nguyệt vẫn đang trầm mặc, lúc thấy Tiêu thái hậu nàng.

Nửa ngày , chậm rãi mà kiên định gật đầu.

Gia Luật Hồng, nàng thích tiểu tử .

Nghe Hiên Viên Triệt cùng Lưu Nguyệt khẳng định, vỗ hai tay , Tiêu thái hậu đột nhiên lớn tiếng : “Người ?”

Lập tức, một sĩ quan từ ngoài điện tới bên Tiêu thái hậu, hai tay bưng một cái khay, bên để sẵn giấy cùng bút mực.

Hiên Viên Triệt nghiêng đầu, nhận đấy chính là một bản hiệp ước.

Khóe miệng cong lên, Hiên Viên Triệt nở nụ .

Xem Tiêu thái hậu sớm chuẩn .

“Ta hai con là đối thủ của các .

Ta chỉ thể vì Bắc Mục mà yêu cầu chút quyền lợi. Huống chi, nếu tỷ tỷ dã tâm hại , nhất định sẽ thiên lôi đánh xuống.”

Vẫn chăm chú Lưu Nguyệt, Tiêu thái hậu đem vương ấn Bắc Mục đặt xuống bản hiệp ước.

Lưu Nguyệt đang trầm mặc, thấy lời chậm rãi mỉm .

Hay lắm! Nàng nhầm , Tiêu thái hậu cuối cùng tin nàng.

Cuối cùng nàng cũng đối đãi như nhà.

Nếu , cùng Bắc Mục đối đầu, cho dù bọn họ thể giải quyết, chỉ sợ cũng tổn thất.

Nếu Tiêu thái hậu tin nàng, khi đối phó với Minh Đảo, nàng nhất định sẽ đem Bắc Mục giao cho Gia Luật Hồng.

Nếu tin, hừ…………..!

Bút vung lên, Hiên Viên Triệt cùng Lưu Nguyệt cùng kí lên bản hiệp ước.

Ngoài cửa sổ, gió thu bay múa.

Lá cây phong chuyển sang đỏ.

Dưới ánh mặt trời, càng thêm tuyệt mỹ, khiến thỏa.

Gấp bản hiệp ước trong tay, Hiên Viên Triệt nghiêng đầu Lưu Nguyệt, mặt hiện lên một nụ .

“Độc Cô Dạ nếu rút củi đáy nồi, chặt đứt đường lui của chúng , nhất định là do lúc thể trụ lâu hơn nữa.

Hiện tại, là lúc chúng nên tay.”

Gió thu bay lên, thanh âm trầm thấp phiêu tán trong gió.

Lưu Nguyệt kịp , Tiêu thái hậu bên cạnh đang thu hồi hiệp ước, chậm rãi một câu.

“Minh Đảo tới gần thủ đô Ngạo Vân.”

Lưu Nguyệt cùng Hiên Viên Triệt liền sang , trong mắt đều hiện ý .

Xem , chiến trường Trung Nguyên đến lúc nổi sóng.

“Đi! Chúng cùng gặp Độc Cô Dạ cùng Vân Triệu.”

Phất tay áo, Hiên Viên Triệt Lưu Nguyệt, thản nhiên .

“Được!”

Một lời rơi xuống, Lưu Nguyệt phản đối.

Bên ngoài, bầu trời cao rộng.

Đây chính là thời điểm nhất tay với Tuyết Thánh quốc cùng Ngạo Vân quốc.

“Lưu Nguyệt….Lưu Nguyệt…….Nàng đấy ?” lúc , Âu Dương Vu Phi từ bên ngoài đột nhiên chạy .

Hiên Viên Triệt cùng Lưu Nguyệt mới bước , liền dừng .

Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt đầu, cùng Tiêu thái hậu ba mặt .

Làm tránh Âu Dương Vu Phi đây?

“Các ngươi , để ngăn .” Tiêu thái hậu thấy tiếng .

Loading...