Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 408

Cập nhật lúc: 2024-12-13 15:39:50
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ánh bạc lóe lên, lửa b.ắ.n bốn phía.

Màu bạc lấp lánh cắt qua trung b.ắ.n về phía tường thành cao.

Ánh lửa đỏ rực cùng với sắc bạc rơi xuống, nháy mắt nở rộ giữa trời đất.

Đội ngũ đang sắp hàng tường thành lập tức gào thảm thiết.

“Lui……..Mau lui ……..”

“Thủ thành………….Thủ thành mau………….”

“Trời ơi, đây là loại vũ khí gì ……………”

“A, lửa……Lửa……………….”

Hỗn loạn đến thể tả nổi.

Trên tường thành cao cao, binh lính thủ thành lửa hung mãnh như đại bác b.ắ.n tới.

Cung tên của bọn họ còn b.ắ.n đến chỗ quân địch.

Lửa đạn nổ cuồng mãnh bên bọn họ.

Đó là một loại sức mạnh tối cao.

Đó là một loại sức mạnh gì chống đỡ nổi.

Trên tường thành nháy mắt đại loạn.

Binh lính thủ thành sợ đến mức tè quần, chạy tán loạn khắp nơi.

Phía là thành trì cần thủ vững.

Phía là địch nhân đang mạnh mẽ công thành.

lúc , gì quan trọng hơn mạng sống.

Huống chi, nếu địch nhân cũng giống với bọn họ, thì vì bảo vệ quốc thổ, bọn họ sẵn sàng liều chết.

, địch nhân mặt yêu pháp, bọn họ thể chống .

Tướng bại, thành sập, chỉ là vấn đề thời gian.

Lửa đỏ nở rực tường thành, mang theo sát khí thị huyết.

Phía tường thành cao cao, binh lính giữ thành cũng đang vô cùng hỗn loạn.

Quân binh cùng dân chúng trong thành chạy trốn khắp nơi.

Không ai ngờ Ung thành thất thủ trong tình cảnh như thế.

Không ai ngờ , một nơi an , dễ thủ khó công địch tấn công nhanh như .

Không ai ngờ rằng hỏa lực của địch mạnh đến thế, ọi việc nhanh chóng đảo ngược, tất cả lâm kinh hoảng cùng sợ hãi.

Dưới tường thành, đường phố, khắp nơi đều là cảnh chạy kẻ trốn.

Lẫn trong đó ít quan lớn, quý tộc.

“Quốc chủ, mau! Chúng mau! Ung thành thất thủ , chúng mau sẽ kịp mất.”

Hán chủ Tây Hán, Tây Nhậm, vẻ mặt hoảng sợ, sức kéo Thần Phi trộn trong đám chạy như điên tới thành.

Quốc chủ Hậu Kim, Thần Phi, lôi kéo ngừng chạy tới phía thành.

Cảm giác tự tin, chút sợ hãi nãy sớm tan thành mây khói.

Sắc mặt tái nhợt như ma, hai chân cơ hồ như vấp .

Không thể nào! Không thể nào! Sao Mộ Dung Lưu Nguyệt thể đánh hạ Ung thành của như ?

Sao thể đánh hạ nhanh như ?

Hắn đồng ý với Cửu thánh Minh Đảo là bảo vệ thành trong vòng mười ngày.

………………..……………….đến một ngày cũng bảo vệ .

Hỏa lực là thứ gì ?

Đây là loại sức mạnh gì?

Trời ạ………………….Hắn thế nào đây?

Vẻ mặt Thần Phi vặn vẹo đến mức còn nhận .

“Quốc chủ, chờ lão thần……………….”

“Quốc chủ, cứu thần, quốc chủ………………..”

Đi theo Thần Phi tới Ung thành, còn Cước Trình trong Tây Hán, sớm bỏ phía , ngừng đám điên cuồng chạy trốn dẫm đạp lên.

Tại thời điểm lo bảo mạng sống, ai quan tâm ngươi là quan lớn , nhường đường cho ngươi qua .

Bây giờ, tất cả đều ngang hàng.

Sắc mặt tái nhợt, Thần Phi thèm quan tâm đến tiếng kêu cứu của vị quan lớn , nhanh chóng theo hán chủ Tây Hán chạy hướng ngoài.

Lửa đạn ầm ầm, chấn vang trời đất.

Đám hỗn loạn cũng để ý đến, tiếng nổ mạnh mẽ hề hướng đến chỗ họ, tất cả đều chỉ nổ đồi cao, bãi đá, tường thành.

Uy h.i.ế.p mạnh mẽ, nhưng hề đả thương nào.

Sớm bịt chặt tai, Lưu Nguyệt lưng ngựa, lạnh lùng quét qua cảnh mắt.

Nàng công thành, nhưng cần g.i.ế.c .

Hai ngón tay vung lên chỉ phía .

Phía , thang cùng xe dùng để công thành sớm chuẩn xong.

Ngay tại lúc Lưu Nguyệt chỉ tay, tránh hướng bay của thùng dầu, xe công thành chạy tới hướng tới cổng thành đang đóng chặt.

Khối gỗ to ba ôm mới hết.

‘Bùm’ một tiếng, cùng với xe công thành đánh cửa thành chắc chắn.

Hai cánh cửa thành rung rung, như sắp vỡ .

Có thể thấy rõ, phía cánh cửa thành , đám binh lính thề sống thề c.h.ế.t bảo vệ Hậu Kim một binh một cũng .

Thang công thành cao cao dựng lên tường thành, gặp thứ gì ngăn trở.

Một cái một cái, nhanh chóng đặt lên tường thành.

Binh sĩ mặc áo giáp màu đen, nhanh chóng vọt tới, trèo lên thang.

Đông nghìn nghịt.

Nhìn xa trông như một đàn kiến lớn nối từ bốn phương tám hướng trèo lên đoạt đất công thành.

Nhìn thấy Ung thành thao túng trong tầm tay, Âu Dương Vu Phi giơ tay hiệu.

Liền đó, một một truyền tin xuống.

Ánh b.o.m màu bạc lập tức bớt dần.

Không điên cuồng phóng tới Ung thành như nữa.

Chỉ còn lác đác vài quả b.o.m b.ắ.n tới chỗ mầy tòa nhà cao cao.

Lực uy h.i.ế.p vẫn mạnh mẽ vô cùng.

tuyệt đối nào thương.

Dầu thô vô tận, tiết kiệm đến thời điểm thực sự cần đến. Hiện tại chiến tranh mới chỉ bắt đầu.

Hơn nữa, vũ khí sắc bén chỉ để kinh sợ, dùng để g.i.ế.c .

“Ầm!!!!” Tiếng tường đá đổ xuống nặng nề vang lên trong tiếng hô xung phong, cửa thành cao cao mắt từ từ sụp xuống.

Thành trì Hậu Kim dùng mấy vạn hoàng kim mới xây dựng lên, nơi căn cứ điểm quan trọng, lá chắn vững chắc của Hậu Kim, nhanh đánh hạ.

Cửa thành từ từ mở .

“Xông !”

Không cần những tiếng chỉ huy dư thừa, xe công thành nhanh chóng xông bên trong thành.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lưu Nguyệt hướng đại tướng quân Hàn Phi đang đợi lệnh phía rống to một tiếng, giơ cao đại đao trong tay, dẫn đầu trung quân, xông tới cửa thành mở rộng phía .

Binh mã mạnh mẽ, ùn ùn kéo đến.

Âu Dương Vu Phi vẫn bên cạnh Lưu Nguyệt thấy , đột nhiên phóng ngựa xông lên.

Trên cửa thành, binh lính trèo thang chật như đan.

Phía , đại quân chạy tới như bay.

Lúc , chính là thời điểm Hậu Kim công phá.

Vương kì Hậu Kim tung bay tường thành sớm hóa thành tro trong đại hỏa.

Thay đó, chính là vương kì Bắc Mục.

Lưu Nguyệt vẫn lạnh lùng quan sát hết thảy việc, lúc , trong mắt hiện lên một tia lãnh duệ.

Chậm rãi phóng ngựa tới cửa Ung thành.

Người khác cần một tháng, nửa năm, thậm chí cả một năm để tấn công nơi trọng yếu .

nàng, với hỏa lực cường đại, ngay cả cơ hội để quân địch thể hiện sự chiến đấu quật cường cũng cho, dùng lực lượng tuyệt đối, phá thành.

“Mau cúi xuống, đầu hàng sẽ tha……………”

“Đầu hàng sẽ tha………..”

“Ngồi xuống………………….”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-408.html.]

Từng tiếng quát lớn vang vọng trong Ung thành, khiến vô cùng kinh sợ.

Trên bầu trời xanh như ngọc, mây trắng nhè nhẹ bay múa.

Bầu trời cao rộng, mây trắng nhẹ bay, gió thu khẽ phất qua.

Tại nơi tường thành lửa cháy ngùn ngụt.

Trong tiếng quát sắc bén.

Càng lúc càng nhiều xuống, cúi đầu chịu hàng.

Chậm rãi phóng ngựa trong thành, Lưu Nguyệt cửa thành, mắt lạnh đảo qua một lượt, chậm rãi gật gật đầu.

“Tốt lắm, bổn vương đồng ý để các ngươi đầu hàng.”

Lời đạm bạc mà mang theo sự uy h.i.ế.p tuyệt đối vang lên, vang vọng khắp Ung thành.

“Chủ soái, đám tù binh giải quyết thế nào?”

Ngay tại lúc Lưu Nguyệt dứt lời, một tiếng hét lớn từ phía xa vọng đến.

Âu Dương Vu Phi đang dẫn theo một , từ xa chạy như bay đến.

Lúc đến gần, Lưu Nguyệt thấy rõ ràng, nhất thời hai mắt nhíu , khóe miệng cong lên.

Thần Phi, quốc chủ Hậu Kim.

Thì lúc nãy Âu Dương Vu Phi vội chạy là để truy bắt Thần Phi.

Một áo giáp của bậc đế vương, Thần Phi lúc trông càng thêm chật vật, vương đầy m.á.u tươi, đang Âu Dương Vu Phi bịt miệng, kéo đây.

Đem Thần Phi đặt mặt Lưu Nguyệt, Âu Dương Vu Phi vỗ vỗ tay, chống nạnh mà .

Lưu Nguyệt quốc chủ Hậu Kim, Thần Phi đang mặt nàng, lạnh lùng .

“Bổn vương tưởng ai, thì là quốc chủ Hậu Kim.”

Lời lạnh như băng truyền , thanh âm lớn, nhưng theo gió bay lên cao.

Xa xa, dân chúng Hậu Kim đang quỳ rạp đất khỏi sửng sốt.

“Ô ô…………………” Thần Phi đang chặn miệng, lời, chỉ đối mặt với Lưu Nguyệt ngừng phát tiếng ô ô.

Không rõ là đang cái gì.

Cũng Âu Dương Vu Phi dùng thủ đoạn gì, mà tay chân Thần Phi cách nào động đậy , chỉ thể phát tiếng ô ô khó hiểu.

Mắt lạnh của Lưu Nguyệt liếc Thần Phi, phất tay áo, ngẩng đầu trời, lớn: “Quốc chủ Hậu Kim, Thần Phi, dẫn sói nhà, giúp ngoại nhân diệt Trung Nguyên .

Tội ác tày trời.

Ta cho cơ hội buông vũ khí đầu hàng, tránh cho dân chúng một kiếp sinh tử.

, những theo, ngược còn phát binh đánh trả.

Khiến cho thành trì phá hoại, dân chúng thương vong vô .

Tội quyết thể tha.

Người , tiễn quốc chủ Hậu Kim.”

Thanh âm lạnh như băng cắt qua chân trời, định tội Thần Phi một cách rõ ràng, trực tiếp.

Không cho Thần Phi cơ hội biện giải, cũng cho Thần Phi một câu.

Nàng thực .

Không ai dám một câu, cũng ai dám phản kháng.

Kẻ thắng vua, vốn là đạo lý.

Huống chi Thần Phi là kẻ gieo gió, tất sẽ gặp bão.

Muốn thâu tóm Trung Nguyên là tội, dẫn sói nhà, tạo phong ba loạn lạc như hiện nay mới là tội lớn.

Đây chính là kẻ thù của bộ dân chúng Trung Nguyên.

“Ô ô ô…………….” Một ly rượu độc, ba thước lụa trắng, lấy mạng một bậc đế vương.

“Quốc chủ Hậu Kim đền tội……………”

Dưới trời xanh, thanh âm trong trẻo bay vọt lê trung, vang vọng bốn phương tám hướng.

Quốc chủ Hậu Kim đền tội.

Đây chắc chắn là một tin tức kinh thiên động địa.

Gió thu nhẹ thổi, mang theo tin tức khiến dân chúng Trung Nguyên vui mừng.

Ngay khi Lưu Nguyệt phá thành, đội ngũ của Hiên Viên Triệt cũng tiến tới.

Rất nhanh tiến sát Ung thành.

“Vương thượng, g.i.ế.c Thần Phi là một đại sự, Người thể…………..”

Phó tướng Mộ Dung Vô Địch nhíu mày thắc mắc.

Lúc , ai chiếm thành trì mấu chốt , ai tiêu diệt Hậu Kim, Minh Đảo suy yếu , đều thể giành hiệu quả xao sơn chấn hổ trong lòng dân chúng Trung Nguyên.

(Xao sơn chấn hổ: công kích khiến kẻ địch hoảng sợ. Đây là một loại chiến lược, chỉ ý uy h.i.ế.p hình thức, phô bày thực lực quân sự khiến đối phương sợ hãi mà khuất phục, đạt mục đích chiến mà thắng. Sau dùng với nghĩa rộng: cố ý cảnh báo khiến chấn động.)

Mọi việc, quan trọng nhất là ấn tượng đầu tiên.

Đó là một loại kinh sợ, một loại uy áp tuyệt đối.

Cho dù về kẻ lên, nhiều việc hơn, thắng trận nhiều hơn, đối với Trung Nguyên bao công trạng lớn lao hơn nữa.

, trong mắt tất cả dân chúng đều chỉ hướng về đầu tiên khiến họ cảm kích.

Chuyện , chính là bản tính từ ngàn năm.

Tuy Lưu Nguyệt là cháu gái , nhưng Mộ Dung Vô Địch vẫn chút…………….

Hiên Viên Triệt cố tình tiến công chậm , để Lưu Nguyệt tiến đến .

Mọi chuyện đều là do Hậu Kim quốc chủ, Thần Phi, mở cửa dẫn sói nhà mới khiến cho Trung Nguyên rơi tình cảnh thê thảm như hiện tại.

Công lao ngập trời cùng lòng cảm kích của dân chúng đối với Lưu Nguyệt……..thực sự cho chút thoải mái.

Hiên Viên Triệt đang phóng ngựa tới Ung thành, thấy Mộ Dung Vô Địch hỏi, cũng đầu, lạnh lùng : “Ta cùng Nguyệt, ai dành lợi thế gì khác ?”

“Vương thượng, Người nên hiểu, chuyện khác biệt lớn.”

Mộ Dung Vô Địch Hiên Viên Triệt , chút trở nên hấp tấp.

Quay đầu, Mộ Dung Vô Địch hấp tấp nóng nảy như thế, Hiên Viên Triệt đột nhiên lạnh lùng , trầm giọng : “Không cần sợ Nguyệt như . Vương hậu của quả nhân chỉ là thuộc Vương tộc của đám ngoại tộc, cũng là công thần lớn của Trung Nguyên.

Quả nhân khiến cho cả Trung Nguyên đều phục tùng nàng.

Đáp án như , ngươi lòng ?”

Lời lạnh như băng mang theo sự kiên định tuyệt đối, khiến Mộ Dung Vô Địch một câu cũng lên lời.

Thì , thì …………………….

Khó trách vương thượng của bọn cũng mang theo thùng sắt màu bạc , nhưng vẫn tiến công chậm chạp, đợi Lưu Nguyệt dẫn binh tiến công tới .

Tất cả đều là vì dành hết công lao cho Lưu Nguyệt.

Tất cả đều vì dành cho Lưu Nguyệt sự uy h.i.ế.p tuyệt đối với cả Trung Nguyên.

Thiên Thần thể một phi tần là một ngoại tộc.

Trung Nguyên thể một phi tần là ngoại tộc.

tuyệt đối thể một vương hậu là ngoại tộc.

Đây chính là truyền thống đổi .

Thân phận phức tạp của Lưu Nguyệt nhất định sẽ gặp sóng gió trong thiên hạ.

Bởi , nàng nhất định một vị trí cao nhất, một vị trí tuyệt đối an , để cho khắp thiên hạ cảm kích nàng.

Có như , mới ai thể phản đối nàng, ai dám nghi ngờ nàng.

Thì , chủ ý của vương bọn họ là như thế.

“Vương thượng, Người…………” Mộ Dung Vô Địch trầm mặc, hồi lâu thở dài một , miệng hé mở, nhưng nên gì.

“Nguyệt Nhi của là chim ưng trời, quả nhân thể giam nàng trong thâm cung?”

Áo choàng màu đen lóe lên kim quang.

Bóng lưng cao rộng, vững chắc, kiên định.

Đó chính là một lời hứa hẹn c.h.é.m đinh chặt sắt.

Dù cho Lưu Nguyệt thấy cũng thấy lời hứa hẹn .

, Mộ Dung Vô Địch , khỏi sửng sốt.

Nhìn bóng dáng Hiên Viên Triệt hướng cửa Ung thành mạnh mẽ tới, một thoáng sửng sốt, Mộ Dung Vô Địch thêm gì nữa, vung tay lên, dẫn quân theo sát.

Ánh mặt trời loạn chiến, chiếu đến lòng khoan khoái.

Thời gian là vàng bạc, thời gian quyết định thứ.

Trên chiến trường, đặc biệt là chiến trường hiện tại, thời gian, nếu trì hoãn, là ngã dậy nổi.

Lưu Nguyệt phá Ung thành, một khắc cũng dừng , dẫn quân tiến thẳng tới .

Phía , lúc Hiên Viên Triệt dẫn quân tiến thẳng Ung thành, chỉ còn thấy đội ngũ binh mã cùng đoàn quân Bắc Mục của Lưu Nguyệt.

Trời chiều như lửa, đem ánh sáng đỏ chói nhuộm cả một vùng đất.

Lưu Nguyệt một áo giáp, trong ánh sáng đỏ rực, xinh khiến khác hô hấp thông.

Ngẩng đầu, phía .

Ánh mắt xuyên qua từng hàng binh mã, dừng ở Ung thành phía xa.

Loading...