Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 414

Cập nhật lúc: 2024-12-14 08:09:51
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Độc Cô Dạ cúi đầu, khóe miệng áp sát vành tai Lưu Nguyệt: “Nàng đừng sợ, ở đây. Đừng sợ, nhất định nàng sẽ ………Không ………….”

Cố lời chấn an Lưu Nguyệt, nhưng Độc Cô Dạ dường như lời.

“Không c.h.ế.t , bọn chúng sẽ dám g.i.ế.c , tìm……………Vu Phi.”

Nói xong mấy câu , Lưu Nguyệt lập tức im bặt.

Không là quá đau lên lời, ngất .

Đầu phụ cốt châm độc.

“Vu Phi? Ai là Vu Phi? Mau tìm , mau!” Độc Cô Dạ Lưu Nguyệt nhắm nghiền hai mắt, bỗng điên cuồng như một con sư tử.

“Quân sư, là quân sư!”

Hàn Phi đang lo lắng vô cùng, thấy thế liền xoay dời .

Âu Dương Vu Phi ở đây, đang dẫn đầu trung quân.

đối đầu, trực tiếp tay tiêu diệt chín thánh Minh Đảo, Âu Dương Vu Phi trung quân.

“Thái tử điện hạ, ngài đừng quá lo lắng. Nữ vương Bắc Mục , nhất định nàng sẽ . Nàng vốn lợi hại, ngài cũng mà………….”

“Cút ngay…………!”

“Thái tử điện hạ……………..”

“Người , dốc lực truy bắt thích khách, bằng cách, g.i.ế.c cho !”

Nắm c.h.ặ.t t.a.y Lưu Nguyệt, Độc Cô Dạ đột nhiên đầu hạ lệnh.

Nhìn đám tiểu binh đang cố gắng chạy khỏi vòng vây của hai quân, trong mắt Độc Cô Dạ tràn đầy tức giận: “Giết!”

Có lệnh của Độc Cô Dạ, binh sĩ Ngạo Vân đang vô cùng lo lắng cho thương thế của , thấy một vết thương cũng liền vung đao lên, hướng tới chỗ tiểu binh .

Một lớp một lớp, vây kín đám tiểu binh , kín đến mức một giọt nước cũng lọt.

Dù cho ngươi phi thường tới , cũng thể đấu với một ngàn , Mà dù ột ngàn đánh ngươi, thì một vạn , Một vạn vẫn , thì là mười vạn ………. Đánh đến khi nào ngươi đầu rơi m.á.u chảy, đánh đến khi ngươi thịt nát xương tan mới thôi.

Để xem, rốt cuộc sức ngươi tới , để xem bản lĩnh của ngươi lợi hại thế nào.

Lão tử nhất định sẽ g.i.ế.c ngươi, c.h.ế.t tha.

Sắc môi Lưu Nguyệt càng lúc càng đen, càng lúc càng đen, khiến cho Độc Cô Dạ sợ hãi vô cùng.

Quân y còn tới?

Nửa quỳ nửa Lưu Nguyệt, Độc Cô Dạ từng cảm thấy thời gian trôi chậm như .

Vân Mộng Hạ Vũ

Quá chậm, quá chậm.

“Quân y ? Sao còn tới? Ngươi mau xuất hiện, sẽ tru di cửu tộc nhà ngươi!”

“Còn tên Vu Phi nữa, ? Mau tới đây…………”

“Các ngươi còn đây gì, mau tìm………….Nếu tìm , g.i.ế.c hết các ngươi……”

Nhìn sắc mặt Lưu Nguyệt càng lúc càng tái nhợt, Độc Cô Dạ dường như phát điên.

Cảm giác của nhầm , thực sự nhầm .

Sao thấy thể Lưu Nguyệt càng lúc càng lạnh thế .

Không, . Lưu Nguyệt tuyệt đối sẽ chết, bọn chúng sẽ dám g.i.ế.c nàng, dám để nàng c.h.ế.t .

, Lưu Nguyệt là Minh Đảo, bọn chúng dám g.i.ế.c nàng?

, là bọn chúng g.i.ế.c , là nàng vì cứu , vì bảo vệ mới trúng độc………..

Giờ khắc , binh lính Ngạo Vân cùng Bắc Mục xung quanh đều nhận thấy , nếu như chủ soái của bọn họ xảy chuyện gì, thái tử Ngạo Vân, chắc chắn là điên , nhất định sẽ theo nàng.

Trời ơi, vẻ mặt ………. từ gì thể hình dung .

“Các ngươi còn mau……….”

“Tránh , tránh , mau tránh !”

Lời giận dữ của Độc Cô Dạ còn dứt, một ảnh từ phía xa vội vàng bay tới, từ phía xa rống to.

“Quân sư, quân sư, mau……….”

“Chủ soái ở đây, quân sư, mau tới………….”

Âu Dương Vu Phi sắc mặt trắng bệch, vội vã chạy tới.

Dường như trượt mặt cỏ, quỳ xuống Lưu Nguyệt, nhanh chóng cầm lấy cánh tay Lưu Nguyệt bắt mạch.

“Ngưu mao phụ cốt châm b.ắ.n lưng nàng, phía độc, nhưng là loại độc gì.” Độc Cô Dạ nhanh chóng .

“Người nào bắn?” Âu Dương Vu Phi cầm tay Lưu Nguyệt, sắc mặt xanh mét.

Độc Cô Dạ lên tiếng trả lời, tay giơ lên, chỉ đám Minh Đảo đang vây g.i.ế.c phía .

Âu Dương Vu Phi lập tức , đám trong vòng vây, khuôn mặt xanh mét khẽ thả lỏng.

“Không c.h.ế.t !” Lập tức, Âu Dương Vu Phi khẳng định.

Đồng thời, cầm nam châm trong tay đặt lên lưng Lưu Nguyệt hút châm độc .

Lại đưa tay ngực, lấy hai viên thuốc đút cho Lưu Nguyệt.

“Thật ?” Độc Cô Dạ ngẩng phắt đầu dậy, Âu Dương Vu Phi.

Ngẩng đầu lên, Độc Cô Dạ liền nhận mặt chính là luôn cùng với Lưu Nguyệt, giúp nàng phá hỏng kế hoạch của .

“Nói nhảm!” Động tác của Âu Dương Vu Phi nhanh.

Một tay vung lên, ý bảo binh linh Bắc Mục dùng xác ngựa c.h.ế.t xếp thành một tấm bình phong, tạm thời chắn Lưu Nguyệt.

Một tay tháo áo giáp, xé phần áp lưng Lưu Nguyệt .

Nam châm nhanh chóng đặt lưng Lưu Nguyệt, hút Ngưu mao châm đang cắm chi chít nàng.

“Bắt giặc bắt tướng . Mộc thánh dùng đến đòn , tệ, tệ. Kế hoạch !”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-414.html.]

Tay việc nhanh, nhưng miệng lưỡi Âu Dương Vu Phi cũng ngừng hoạt động.

“Ngươi rõ cho ?” Độc Cô Dạ nhất thời giận dữ quát lên.

Tiếng quát của Độc Cô Dạ dứt, Lưu Nguyệt đang vốn đang nhắm mắt nghiêng mặt cỏ đột nhiên lên tiếng: “Không ngờ dùng thủ đoạn .”

Lời lạnh như băng, nhưng còn vẻ suy yếu như lúc .

Độc Cô Dạ thấy lập tức cúi đầu .

Chỉ một thoáng như , sắc môi Lưu Nguyệt dần trở bình thường.

Màu đen do trúng độc lúc tiêu tán gần hết.

Mặc dù lúc Lưu Nguyệt vẫn nhắm nghiền hai mắt, nhưng thần sắc hơn nhiều .

Độc Cô Dạ thấy vô cùng mừng rỡ, nhưng cũng thấy vô cùng sửng sốt.

Người tên Vu Phi khả năng giải độc giỏi đến ?

Hơn nữa, giang hồ cũng từng đến.

Mà Âu Dương Vu Phi đang bên cạnh Lưu Nguyệt, thấy nàng , đột nhiên phì, một tiếng: “ , nhớ năm đó, nàng cũng mười bảy tộc Tiên Bi bắt như .”

Không ngờ, hôm nay Minh Đảo cũng dùng đến thủ đoạn .

Xem , đối mặt với vũ khí vượt thời đại của Lưu Nguyệt, liều mạng cũng vô ích, chỉ còn cách đánh điểm yếu.

Cả chín thánh Minh Đảo đều hiểu , đánh giặc nhất định bắt tướng . Cho nên mới tìm cách hạ sát Lưu Nguyệt cùng Độc Cô Dạ.

Cho dù vũ khí của Lưu Nguyệt hiện đại đến , cũng uy h.i.ế.p bọn .

“Chẳng qua nàng ỷ phận của , bọn họ dám hạ độc thủ với nàng, nếu , nàng chắc chắn xuống địa ngục .”

Âu Dương Vu Phi tuyệt khách khí.

“Ta !”

Lưu Nguyệt vẫn nhắm chặt hai mắt, trả lời cực tự tin.

Nói nhảm, khi nàng thấy con ngươi màu hổ phách, nàng chợt nhớ , Âu Dương Vu Phi từng cho nàng, Mộc thánh, một trong chín thánh Minh Đảo con ngươi màu hổ phách.

Minh Đảo, Mộc thánh.

Cho dù bắt nàng cũng dám hạ thủ.

Đã điều , nàng còn sợ cái gì.

Chẳng qua, đối với nàng thể uy hiếp, nhưng đối với Độc Cô Dạ, chuyện như .

Không giải dược của Minh Đảo, Âu Dương Vu Phi cũng chắc sẽ dốc sức cứu .

Nếu trúng châm độc, chỉ sợ Độc Cô Dạ sẽ chết.

, nàng mới dùng che chắn cho Độc Cô Dạ.

Thực , khi nhận Mộc thánh, nàng ý nghĩ , nên mới chạy tới chỗ Độc Cô Dạ.

Người , khiến nàng mềm lòng, khiến nàng nỡ, cũng khiến nàng chút đau lòng.

Chẳng qua, nàng ngờ tới, chạy tới che chắn cho nàng.

Người ………Người ………..

Lưu Nguyệt thoáng trầm mặc.

, Lưu Nguyệt vẫn cảm giác , bàn tay nắm tay nàng vô cùng dịu dàng.

Người ………

Hiểu rõ độc dược của Minh Đảo, động tác của Âu Dương Vu Phi nhanh, dùng nam châm hút hết châm độc khỏi Lưu Nguyệt.

Có điều, độc dược đáng lo, nhưng Lưu Nguyệt cảm thấy đau, châm như ghim tận xương nàng.

Người kiên cường như Lưu Nguyệt, lúc cũng nhắm chặt mắt, cắn răng hết sức chịu đựng.

Vốn Mộc thánh b.ắ.n châm tới. một nửa hướng nàng, một nửa là của Độc Cô Dạ.

, Lưu Nguyệt dùng đỡ hết, phần đau , là chịu đến hai phần a.

“Nàng dùng thứ gì khiến họ vây thế ?” Âu Dương Vu Phi Lưu Nguyệt đau, nên nhanh chóng rút châm, tìm đề tài , dời sự chú ý của Lưu Nguyệt.

Trước đây, đau nào khổ nào nàng từng chịu qua, một chút đau thế thể khó nàng.

Có điều, Âu Dương Vu Phi hỏi, nàng cũng ngại .

“Ta tặng họ bột gỗ độc.”

“Phì….” Lời lạnh như băng của Lưu Nguyệt dứt, Âu Dương Vu Phi chợt to một tiếng.

Bột gỗ độc, khi bọn tấn công Nam Tống, Lưu Nguyệt dùng để hạ thủ với Tam vương Minh Đảo, ngờ hôm nay cũng dùng đến.

Khó trách, Mộc thánh thủ như , Lưu Nguyệt cùng Độc Cô Dạ trúng châm độc, những thoát dễ dàng binh lính bao vây, hóa là trúng bột gỗ độc của Lưu Nguyệt.

Độc Cô Dạ nãy giờ vốn chỉ quan tâm đến thương thế của Lưu Nguyệt, lúc Lưu Nguyệt cùng Âu Dương Vu Phi hỏi đáp liền hiểu hết chuyện.

Hóa lúc Lưu Nguyệt ngã xuống, nàng kịp ném thứ .

Nếu Mộc thánh cho rằng thứ Lưu Nguyệt ném là chất kịch độc, vội vàng né tránh, thì sợ rằng lúc bọn họ sớm rơi tay địch.

Lưu Nguyệt thật thông minh, phản ứng cũng thật nhanh.

“Thái tử điện hạ, thích khách bỏ chạy…….Thái tử điện hạ………”

Trong lúc , đột nhiên vang lên thanh âm bẩm báo mang chút tức giận cùng lo lắng.

“Chín thánh Minh Đảo thể mấy tên lính tầm thường bao vây .” Âu Dương Vu Phi ngẩng đầu, một câu.

Độc Cô Dạ cúi đầu, sắc mặt trắng bệch vì đau của Lưu Nguyệt, tình cảm trong mắt càng đậm, càng sâu.

Đột nhiên, Độc Cô Dạ buông bàn tay Lưu Nguyệt, dậy: “Giao nàng cho ngươi, nhớ chăm sóc nàng cho , nhất định sẽ khiến bọn họ thịt nát xương tan.”

Quăng cho Lưu Nguyệt cùng Âu Dương Vu Phi một câu, Độc Cô Dạ vung áo choàng lên, nhanh chóng rời .

“Truyền lệnh, bộ binh lính……..”

Thanh âm lãnh khốc vang lên trời xanh mây trắng, mang theo sát khí tuyệt đối, mang theo sự tức giận cùng quyết tuyệt từng .

Loading...