Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 430
Cập nhật lúc: 2024-12-14 08:24:28
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hướng An Thần thấy , nháy mắt thần sắc trầm xuống.
Năm đó là bọn phụ Lưu Nguyệt.
Lưu Nguyệt ngày hôm nay đều là do nàng tự giành lấy, chút liên hệ nào với Mộ Dung gia.
Lưu Nguyệt đối với bọn họ như cũng là đương nhiên.
Chẳng qua………..
Nhẹ nhàng thở một , Hướng An Thần đột nhiên xoay , đuổi theo, bắt lấy tay Lưu Nguyệt.
Lưu Nguyệt thấy , sắc mặt khẽ trầm xuống, quét mắt Hướng An Thần một cái.
“Lưu Nguyệt, nãi nãi mấy lời.
Trước , là chúng đúng, chúng với con, con đối với chúng thế nào cũng .
Nãi nãi dám cầu xin con tha thứ, cũng dám cầu xin con đối với Mộ Dung gia.
Nãi nãi chỉ đơn thuần là lấy phận tổ mẫu dặn dò cháu gái của khi xuất giá.
Con , mong con bình an hạnh phúc, hòa hòa mỹ mỹ, mạnh khỏe cả đời.
Nếu như gặp chuyện ủy khuất, chuyện gì lòng, con thể về nhà với . Nơi là nhà của con, cũng là nơi con tránh mưa cản gió.
Mặc dù, với con, nhưng chắc chắn sẽ giúp con.
Nãi nãi chỉ con , vẫn ở nơi đợi con, cho dù chuyện gì, chúng cũng là một nhà.”
Nói đến đây, Hướng An Thần mỉm Lưu Nguyệt, hai tay ôm lấy mặt nàng, kiễng chân hôn lên trán nàng: “Con , chúc con hạnh phúc!”
Lưu Nguyệt tránh , tùy ý để Hướng An Thần hôn lên trán nàng.
Có điều. lông mày nàng khẽ giật giật.
Cũng là nàng nhất thời mềm lòng gì khác………
“Đội nghi lễ trong cung tới, đến giờ lành, còn mau ?”
Thanh âm của Mộ Dung Lý từ ngoài phòng truyền .
Mà loáng thoáng phía là tiếng chiêng trống, tiếng pháo nổ ầm ầm.
“Ta nhất định sẽ hạnh phúc!” Nhàn nhạt Hướng An Thần một cái, Lưu Nguyệt liền bước .
Hướng An Thần vốn ngờ tới Lưu Nguyệt sẽ chuyện với nàng, lúc tiếng Lưu Nguyệt khỏi sửng sốt, hốc mắt liền đỏ lên.
“Đi thôi, cùng tiến Nguyệt Nhi xuất giá.” Hướng An Thần vung tay lên, các di nương, tiểu thư bên cạnh lập tức theo .
Cửa lớn trang hoàng lộng lẫy nhanh chóng mở .
Ánh nắng phía chân trời chiếu tới phản xạ thành nhiều màu sắc, đẽ vô cùng.
“Cót két.” Tiếng cửa mở khẽ vang lên, nhưng giống như thần chú, khiến ột mảnh ồn ào náo nhiệt bên ngoài Tam phòng đột nhiên yên tĩnh .
Ánh mắt hẹn mà cùng về phía cửa phòng mở.
Hỉ phục đỏ rực, mũ phượng lấp lánh, xinh kinh , lúc ánh mặt trời chiếu nàng tỏa hào quang lấp lánh, khiến nàng càng thêm lộng lẫy, siêu phàm thoát tục khiến dám thẳng.
Ánh mắt lạnh nhạt quét qua đám bên ngoài.
Đám nhà Mộ Dung, mà đầu là Mộ Dung Nghị, lập tức thối lui khỏi đường lớn, đến thở mạnh cũng dám.
“Giờ lành đến! Tấu nhạc! Tân nương lên kiệu!”
Tiếng lanh lảnh phá vỡ sự tĩnh lặng, bay thẳng lên trời cao.
Chiêng trống tấu vang, pháo mừng vang trời.
Hỉ bào kéo dài, Lưu Nguyệt theo đội nghi lễ, ngoài cửa lớn Mộ Dung phủ.
Phía , đám Hướng An Thần, Mộ Dung Nghị dám một câu, nhún nhường theo phía .
Cửa phủ mở rộng.
“Hoàng hậu! Hoàng hậu…………..!”
“Hoàng hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế…………!”
Đường phố bên ngoài sớm chật kín , thấy cửa lớn Mộ Dung phủ mở , Lưu Nguyệt một hỉ bào mũ phượng bước ngoài, thần sắc kích động vô cùng, liền đồng loạt quỳ rạp xuống, trăm miệng một lời hô lớn.
Mà ở bậc thang bên đám , phượng liễn màu vàng sớm đợi ở bên ngoài, Bàn Long uốn lượn, Phượng Hoàng bay múa.
Đội nghi lễ uốn lượn chật kín đường lớn.
Nghi trượng xếp kín hai bên đường, tôn nghiêm cao quý vô cùng.
(Nghi trượng: vũ khí, quạt, cờ……..mà đội hộ vệ mang theo khi vua, quan tuần hành thời xưa)
Nhàn nhạt lướt qua cảnh, Lưu Nguyệt cúi đầu đang tới gần , khóe miệng khẽ mỉm , nhẹ nhàng đưa tay lên.
Một áo bào vàng nhạt, thắt lưng hồng phấn, thoạt , cả Vân Triệu tuấn lãng vô cùng.
Cầm lấy bàn tay đưa của Lưu Nguyệt, Vân Triệu nàng, một tiếng.
Hắn là nghĩa của Lưu Nguyệt, nên hộ tống nàng tiến cung.
“Đi thôi!” Vân Triệu dắt tay Lưu Nguyệt xuống bậc thang.
Thế nhưng, Lưu Nguyệt chút động đậy.
Vân Triệu thấy khỏi ngạc nhiên, đầu Lưu Nguyệt.
Quay đầu, ánh mắt đạm mạc quét qua đám phía .
Mộ Dung Vô Địch, Hướng An Thần, Mộ Dung Nghị, Mộ Dung Cương, Mộ Dung Lí………….cũng đang thấp thỏm dám động đậy nàng.
Theo tục lệ, đưa Lưu Nguyệt cung vốn là vinh hạnh của Mộ Dung Vô Địch và Mộ Dung Nghị.
bọn họ nào dám nhận, mà đem vinh hạnh cho Vân Triệu.
Chuyện dĩ nhiên là chủ ý của Hiên Viên Triệt, nhưng dù giao cho bọn họ, bọn họ cũng dám………..
, là dám, nếu như Lưu Nguyệt lòng, bọn họ……….
Phải cẩn thận cả cẩn thận, phụng bồi chu , tỉ mỉ, luôn luôn chú ý tâm tình của nàng.
Ánh mắt nhàn nhạt quét qua đám cũng coi là nhà của nàng, Lưu Nguyệt đầu , chậm rãi : “Ta từng hận các ngươi.”
Dứt lời, cùng Vân Triệu xuống chỗ Phượng liễn.
Có lẽ, Hiên Viên Triệt nàng xuất giá từ Mộ Dung gia là hòa hoãn quan hệ giữa nàng với bọn họ.
, thật , nàng hề hận bọn họ.
Bởi vì, nàng vốn là Mộ Dung Lưu Nguyệt thật sự.
Nàng xuyên đến đây, nhập xác , nhận lấy phận để tiếp tục sống, nàng những việc mà đám đó đối xử với phận , nàng oán, thích, nhưng nàng hề hận.
Chẳng qua, sáng nay, những điều mà Hướng An Thần với nàng, nàng từng ai .
Đời , đời nàng (chỉ Hướng An Thần) là đầu tiên với nàng.
Lấy phận bà nội, chúc phúc cho nàng, mong nàng hạnh phúc, cho nàng nếu ủy khuất thể về với nàng, nàng chống đỡ cùng nàng.
Nàng cảm kích, nàng mềm lòng, nên nàng tiếp nhận.
Cho nên, nàng tha thứ.
tha thứ!
Những oán giận, những thích nàng bỏ qua hết.
Nếu là Mộ Dung Lưu Nguyệt , chắc chắn nàng cũng tha thứ cho bọn họ.
Bởi vì, cho dù thế nào, bọn họ cũng là nhân của nàng, bọn họ cũng cho nàng một gia đình.
Nếu như , cần gì tiếp túc oán giận, tiếp tục giữ mãi trong lòng; khoan dung, tha thứ bọn họ để lòng thanh thản hơn ?
Lúc Lưu Nguyệt cùng Vân Triệu lên Phượng liễn, đám Mộ Dung Vô Địch, Mộ Dung Nghị, Hướng An Thần mới bừng tỉnh, mắt chút đỏ lên.
Mộ Dung Nghị vốn là một tướng quân chinh chiến xa trường, uy dũng nghiêm nghị, nhưng lúc bất ngờ rống lên như một đứa trẻ.
Tha thứ , con gái cuối cùng tha thứ cho .
Kim quang trải đường, nghi trượng uốn lượn.
Dọc đường, dân chúng ngừng khấu lạy, hô lớn thiên tuế.
Đây là Hoàng hậu của bọn họ, đây chính là Hoàng hậu khai quốc của bọn họ, là Hoàng hậu công lớn trong việc thống nhất đế quốc.
Bất kì từ ngữ tôn quý nào dùng nàng cũng đều khoa trương.
Ngồi ở Phượng liễn, Lưu Nguyệt mỉm dân chúng bên đường.
Dung mạo tuyệt mỹ, trong trang phục lộng lẫy , nghi thức trang trọng càng tôn lên vẻ cao quý gì sánh của nàng.
Dân chúng bốn phía thấy khỏi càng thêm kích động, đám từng đợt từng đợt như sóng biển, lấy con đường nàng qua tâm điểm, quỳ lạy khấu đầu hô vang.
Vây kín con đường đến Hoàng cung.
Thật giống như sóng biển.
“Hoàng hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!”
“Hoàng hậu nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!”
Tiếng hô lớn liên tiếp vang lên, tràn ngập khắp thủ đô Thiên Thần, vang vọng tới chân trời.
Lưu Nguyệt mỉm tiếp nhận.
Đây chính là đặc quyền Hiên Viên Triệt dành cho nàng.
Từ cổ chí kim, từng Hoàng hậu nào dạo phố tiến cung đại hôn.
, chuyện thì .
Trước mặt Lưu Nguyệt lễ tiết gì là thể đổi .
Lưu Nguyệt của nên tôn kính như , nên dân chúng kính mến như thế.
Đại lễ xưng đế, Lưu Nguyệt thể tham gia cùng .
Vậy, sẽ đem thứ vinh quang cho Lưu Nguyệt thưởng thức một .
Quy củ, chính là dùng để phá vỡ.
Mà dành cho Lưu Nguyệt, tất cả đều đáng giá,
Không ai phản đối, ai thắc mắc, tất cả văn võ bá quan đều răm rắp theo.
Tất cả đều , Lưu Nguyệt xứng đáng.
Chỉ cần là nàng, tất cả đều vấn đề gì cả.
Kim quang chói mắt, đây chính là Vương Hậu tôn quý và uy nghiêm từng trong lịch sử.
“Ô ô………..” Tiến kèn lệnh vang dội cả Cửu Châu.
Hoàng cung Thiên Thần nguy nga tráng lệ, lúc ánh đen cùng lửa đỏ chiếu rọi càng thêm uy nghiêm, càng thêm lộng lẫy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-430.html.]
Thảm đỏ thêu tơ vàng trải dài từ Thần chính điện đến cửa hoàng cung.
Dọc đường, vô thị vệ hai bên, một uy nghiêm.
Hai cột lớn khảm đôi uyên ương: rồng uốn lượn, phượng hoàng bay múa, sống động vô cùng, như đang gào thét bay .
Ngạo thị chúng sinh, quân lâm thiên hạ.
Đại hôn Hiên Viên Triệt – Mộ Dung Lưu Nguyệt!
“Giờ lành đến! Nổi pháo!” Nghe lời xướng của lễ quan, hàng loạt pháo hoa nổ vang.
Cửa cung, Vân Triệu nhanh chóng lui xuống, mỉm đưa mắt Lưu Nguyệt bước lên thảm đỏ chỉ dành cho riêng nàng.
Bàn tay còn kịp buông , bàn tay Lưu Nguyệt nắm tay thật chặt.
Vân Triệu khỏi sửng sốt, nghiêng đầu Lưu Nguyệt : “Nơi chỉ nàng .”
“Cùng !” Lưu Nguyệt Vân Triệu một tiếng, nắm tay Vân Triệu kéo tới thảm đỏ.
Vân Triệu thấy , trong lòng nổi lên đủ loại cảm xúc.
“Không , Lưu Nguyệt, ………”
Đây là đường dành cho Hoàng hậu, là quyền khuynh thiên hạ, uy nghiêm, cao quý.
Không là đường dành cho .
“Ta là !” Cướp lời Vân Triệu, Lưu Nguyệt liền kéo qua.
Thảm đỏ mở rộng mặt, Lưu Nguyệt và Vân Triệu sóng vai cùng lên, như Vân Triệu đang nắm tay Lưu Nguyệt, đưa nàng bước qua.
“Lưu Nguyệt………”
“Huynh !” Lưu Nguyệt hai từ, ánh mắt thoáng qua Vân Triệu, khẽ mỉm , cũng nghiêm nghị : “Đại ca của dắt qua, gì !
Vân Triệu, đừng quên, ngươi là Hòa Thạc Thân Vương của đế quốc .
Ngươi một , vạn . Ngươi là xuất sắc, sẽ giúp ngươi dành lấy vinh quang xứng đáng.”
Lời mềm mỏng, kiên định cùng nụ ôn nhu, khiến trong lòng Vân Triệu nảy sinh bao tư vị phức tạp.
Đây là Lưu Nguyệt nghĩ cho địa vị của , vì mà bộc lộ thái độ.
Qua chuyện , đám Thiên Thần ai dám xem nhẹ .
Lưu Nguyệt thật là, tại thời điểm nản lòng nhất cho một gậy kích thích tình cảm trong sôi sục.
Hít sâu một .
Vân Triệu chậm rãi : “Được!”
Dứt lời, nắm c.h.ặ.t t.a.y Lưu Nguyệt, ngẩng đầu bước tới .
Lưu Nguyệt thấy , .
Đám thị vệ đang quỳ hai bên thấy , khỏi bối rối, chuyện …………
Đột nhiên, lệnh truyền xuống, cần để ý, để hai cùng lên.
Lập tức, đám ai ý kiến gì nữa, chỉ quỳ gối cúi đầu.
Hỉ bào kéo dài, Lưu Nguyệt chậm rãi bước .
Phía , là chính điện hoàng cung Thiên thần. Ở nơi đó, Hiên Viên Triệt đang chờ nàng.
Dọc đường , thị vệ hai bên đồng loạt quỳ xuống.
Gấu quần lướt qua, thiên hạ đều phục.
Tôn nghiêm , chỉ thuộc về nàng.
Quanh co uốn lượn, bước qua chín mươi chín bậc thang bạch ngọc, Lưu Nguyệt một bước bước lên bậc thang cuối cùng.
“Ầm!” Chợt tiếng nổ vang, pháo hoa nở rộ bầu trời, tiếng nhạc nổi lên, tiếng chiêng trống cùng tấu vang, vang dội chín tầng mây.
Hiên Viên Triệt một hỉ bào đỏ thẫm, mũ bạch ngọc long trong đại điện, Lưu Nguyệt từng bước từng bước bước đến gần, trong mắt chỉ hình bóng nàng, thê tử của , còn một nào khác.
Khóe miệng sớm nhếch cao.
Từng bước tới nghênh đón Lưu Nguyệt.
Đây là yêu nhất, là duy nhất yêu đời.
Lưu Nguyệt Hiên Viên Triệt bước tới phía nàng, mắt phượng cong lên.
Khóe miệng nở nụ tươi,câu hồn đoạt phách.
Hiên Viên Triệt, Hiên Viên Triệt của nàng.
Đây là nàng yêu, đây là nàng yêu duy nhất trong hai kiếp , là nàng thể mất , thể buông tay, là nàng bất chấp tất cả, chỉ cần cùng , mãi mãi bên cùng cùng vui cùng hạnh phúc.
Trải qua bao biến cố bao ngăn cách, hai cuối cùng sống bên , vĩnh viễn bên . Từ giờ, một ai thể ngăn cách bọn họ.
Vân Triệu bên cạnh thấy , buông tay Lưu Nguyệt .
Lập tức, lễ quan từ trong điện , mời Vân Triệu tới vị trí dành cho các trọng thần cao nhất.
Hai mắt , hai tiến gần, hai tay nắm chặt.
Hiên Viên Triệt Lưu Nguyệt, Lưu Nguyệt Hiên Viên Triệt.
Mặt đối mặt, mắt mắt. Trong mắt chỉ hình bóng đối phương.
Đồng thời nở nụ . Nụ chứa bao thâm tình khó , chứa những lời cần , chứa tất cả khổ tận cam lai.
Phía hai , văn võ bá quan tụ tập đông đủ, ai lên tiếng, tất cả đều .
Ngay cả Mộ Dung Vô Địch, Mộ Dung Nghị tức tốc chạy ngựa tới đây, cũng là , thật tươi.
“Giờ lành đến!” Trên bậc thang bạch ngọc, lễ quan hô lớn.
Pháo hoa càng nở rực rỡ bầu trời.
Hai tay nắm chặt, Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt nắm c.h.ặ.t t.a.y , mỉm bước trong điện.
Phía , đài cao, Hiên Viên Dịch cùng Trần Thái hậu cũng vị trí chủ tọa, một hoa phục (trang phục lộng lẫy), thấy , liếc mắt , khỏi cùng nở nụ .
“Nhất bái thiên địa!” Tiếng hô của lễ quan vang vang trong đại điện.
Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt tay cầm hỉ cầu, xoay hướng thiên địa, dập đầu lạy.
“Nhị khấu đầu!”
“Tam khấu đầu!”
Ba quỳ chín lạy, đây chính là lễ tiết quan trọng nhất của nhà đế vương.
“Nhị bái cao đường!” Nhìn Hiên Viên Triệt cùng Lưu Nguyệt kết thúc lễ bái thiên địa, lễ quan hô lớn.
Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt lên, xoay , tay nắm tay, tới mặt Thái thượng hoàng Hiên Viên Dịch và Trần thái hậu quỳ xuống, cúi đầu, lạy.
Hiên Viên Dịch thấy tươi rực rỡ, ngẩng cao đầu nhận lễ.
Trần thái hậu bên cạnh bàn tay nắm chặt hề buông của Hiên Viên Triệt cùng Lưu Nguyệt, hướng nàng dập đầu.
Ánh mắt vui mừng chợt đỏ lên.
Thật dễ dàng gì, con trai nàng cùng Nguyệt Nhi thể tới hôm nay thật dễ dàng gì.
Trải qua bao mưa gió, trải qua bao sinh ly tử biệt.
Người khác , hiểu, nhưng nàng thể , hiểu chứ.
Con đường các con nàng trải qua bao nhiêu máu, bao nhiêu nước mắt, bao nhiêu bi thương, bao nhiêu vui mừng, bao nhiêu kiên trì cùng tình cảm sắc son Thái Sơn đổ dời, mới ngày hôm nay.
Nàng đều , nàng đều hiểu, nàng đau lòng.
Cho nên, thấy Hiên Viên Triệt cùng Lưu Nguyệt ngày hôm nay, nàng thật vui mừng.
, vui mừng, vui mừng.
Không vì con trai nàng cưới một vợ tài giỏi, vì con trai nàng cưới một Nữ vương.
Mà vì, con trai nàng, cùng yêu cuối cùng đến với , cuối cùng đến hạnh phúc.
Mắt đỏ lên, nước mắt ngừng chảy .
Trần thái hậu vẫn thật tươi, thật rạng rỡ.
Ngẩng đầu, Trần thái hậu lệ rơi đầy mặt, nhưng vẫn tươi như hoa, trong lòng Lưu Nguyệt cảm thấy ấm áp vô cùng.
Nàng thích Trần thái hậu.
Nàng thích chồng .
Đó là duy nhất quan tâm thật lòng đến nàng cùng Hiên Viên Triệt.
Ngẩng đầu Trần thái hậu, Lưu Nguyệt cầm tay Hiên Viên Triệt hướng Trần thái hậu lắc lắc.
Nàng đang tuyên bố cũng đang an ủi, rằng hai bọn họ nhất định sẽ hạn phúc.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trần thái hậu hiểu, càng tươi.
Hiên Viên Triệt đầu ánh mắt đang rạng rỡ Lưu Nguyệt, nụ khóe miệng càng sâu càng đậm, bàn tay cầm tay Lưu Nguyệt càng chặt.
“Khấu đầu…….!”
Mộ Dung Nghị, ở vị trí võ tướng thứ hai, thấy cũng đỏ mắt.
Ba ngày thể nhận của con gái dâng lên, dù chỉ là nghi thức, dù là chân tâm thật ý, nhưng như thế cũng đủ , như thế cũng hạnh phúc .
Con gái rốt cuộc tha thứ cho .
Hắn nhớ vui mừng, rạng rỡ đến như thế là nào.
Khi Lưu Nguyệt mới chào đời, vui mừng, hạnh phúc, nhưng đó………
Lúc Lưu Nguyệt chào đời………Nghĩ đến đây, sắc mặt Mộ Dung Nghị đột nhiên đổi.
Theo bản năng giơ tay lên, bấm đốt ngón tay tính ngày sinh của Lưu Nguyệt.
Mười tám tháng chín? Là hôm nay? Hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của Lưu Nguyệt?
Mộ Dung Nghị nhất thời thất thần.
Hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của Lưu Nguyệt?
Mẹ nàng, Lưu Nguyệt từng ……….
“Phu thê giao bái!” Tiếng xướng vang lên.
Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt mặt đối mặt, mặt hai đều nở nụ rạng rỡ vô cùng.
Cầm hỉ cầu trong tay, , hai nhẹ nhàng khom .
“Khoan !”
Cùng lúc đó, một tiếng nổ như sét đánh vang bầu trời hoàng cung Thiên Thần.
Thế tới vô cùng hung hãn.